Thanh toán

Anh là tia nắng

Đăng bởi Marry Doe - 24/01/2016   |   Lượt xem: 643

Bạn đã có riêng tia nắng của đời mình. Chúc bạn luôn hạnh phúc. Tìm đến với em bằng thương mến, đến cho em tình yêu mới... Chàng có trái tim biển xanh, sóng xa đưa giấc mộng lành.

Tôi sinh vào mùa thu vàng man mác với con Nai rừng ngơ ngác, đạp trên lá vàng khô. Theo lá số tử vi, tuổi của tôi khi sinh nghịch mùa sẽ gặp nhiều ngang trái, hồng nhan bạc mệnh... Nên tôi ghét mùa đông lạnh giá và rất yêu mùa hè với những cơn mưa rào bất chợt, xua tan đi cái nóng oi bức, mang theo mùi ngai ngái của rêu phong khô hạn nay gặp nước dịu êm... Người ta hay bảo: "Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn" Những người con gái theo đạo Thiên Chúa thường có đôi mắt u buồn như mặt hồ thu yên ả không một gợn sóng lăn tăn... Số phận tôi không may mắn và giống với những lời dự đoán trong lá tử vi. Nếu ai đó đã từng ôm nỗi buồn đến chết, thì chắc đó chính là tấm gươm phản ánh tôi của tương lai. Gia đình tôi rất nghèo, xuyên suốt quãng thời gian thơ ấu là những trận cãi vã của bố mẹ về tiền bạc... Những lần đóng học phí muộn nhất lớp. Và ngàn đêm khóc thầm bởi nỗi lo cơm áo gạo tiền. Cùng bữa cơm độn ngô, khoai, sắn... kèm bát canh rau thập cẩm loại thì sồn sột, loại lại nát nhừ, nhũn nhoét... Học hết lớp 12, tôi đi làm. Những tưởng với công việc mình yêu thích, phù hợp với khả năng. Tất cả sẽ ổn thỏa và êm đềm trôi qua, rồi một lần tình cờ tôi sẽ gặp hoàng tử trong mơ của mình. Sẽ bắt đầu tình yêu thật ngọt ngào tươi đẹp để dẫn tới kết thúc bằng đám cưới đơn sơ cùng gia đình bé nhỏ với những thiên thần dễ thương được sinh ra từ tình yêu vô bờ bến của ba, mẹ. Dù nghèo mà luôn mãi có nhau, vất vả đấy nhưng không bao giờ có những sóng gió mang tên: " Phù Du " Tiền đối với tôi chẳng chút ý nghĩa, dẫu không có tiền là không có gì cả. Tôi chăm chỉ, chịu khó. Tôi nhanh nhẹn, thông minh. Ngày còn đi học tôi cũng từng đứng nhất nhì lớp, luôn là học sinh ngoan hiền, giỏi. Chẳng hiểu sao tôi lại toàn thua trong các kỳ thi. Ngày đi làm tôi thường được sếp khen, bởi những cố gắng nỗ lực không ngừng nghỉ, luôn nhận về mình những việc mà người khác ngại không muốn nhận, cùng hoàn thành suất sắc... nhưng chẳng bao giờ được thưởng và thăng tiến. Nhiều lúc tôi hay hỏi trời, hỏi bản thân. Tôi sai ở đâu? Mà tôi lại không được hưởng sự công bằng, được nhận lấy thành quả như công sức tôi đã bỏ ra. Người ta hay bảo: "Đen bạc, đỏ tình." Tôi thua trên mọi mặt trận. Gần 30 tuổi, tôi vẫn tay trắng, bước lững thững trên con đường đời với muôn ngàn ngã rẽ. Tôi phải chọn sao để không vấp ngã thêm lần nữa, để không phải quay đầu, lùi bước vì phía trước là ngõ cụt... Từ sống lưng tôi, từ trái tim khô cằn băng giá. Một luồng khí lạnh cứ lan tỏa mỗi ngày một lớn mạnh và giá buốt hơn... Cô đơn bước, cô đơn trống trọi với nụ cười luôn nở trên môi. Tôi hay đi trong vô thức, hay suy nghĩ miên man... Một tiếng: "Rầm." lớn vang lên. Toàn thân tôi tê dại, bóng tối và lạnh giá... Đau đớn lan tỏa. - Em có sao không? Tôi lồm cồm bò dậy, cố thoát khỏi chiếc xe đạp đang đè trên người còn chiếc xe máy và đôi trai gái đang đè lên chiếc xe đạp. Một bàn tay ấm áp đỡ lấy tôi. Toàn thân tôi xây xướt, nặng nhất là đôi tay. Nó đã tê cứng vì gió mùa đông bắc, may lại loang lổ những vết cắt chằng chịt... Bàn tay tôi khô ráp, nát bươm như người ta hay bảo: " Chỉ tay gà bới, khổ đau suốt đời " - Để anh đưa em về. Tôi gạt nhẹ nước mắt đang long lanh trực rớt xuống nóng bỏng. Nhìn hai người vừa đâm xe trúng vào tôi. Họ đang hạnh phúc, trên tay cô gái vẫn còn cầm nguyên bó hoa hồng đỏ thắm, quà ngày mồng 8 tháng 3. Ngậm ngùi dắt bộ chiếc xe về nhà, gần 9 giờ tối còn chỗ nào sửa xe nữa đâu. Chân đau, tay đau, và tim cũng thật đau... Tôi còn đơn độc tới bao giờ? Người con trai vừa giúp tôi đứng dậy và bó tay bởi không có đồ nghề để sửa chiếc xe đã hư hỏng nặng, cũng đã đi rồi... Chỉ là vô tình gặp, dăm ba câu hỏi han, giúp đỡ người bị nạn theo lẽ tự nhiên mà thôi. Tôi đứng trước cửa ngõ nhà mình, nhìn anh khuất dần sau những dãy phố mờ mờ ánh đèn đường heo hắt... Lòng không nuôi hy vọng, bởi hy vọng càng nhiều thất vọng lại càng lớn. ....   Sau lần đó, anh ghé thăm tôi vào buổi chiều chủ nhật. Khi tôi đang nằm dài trong chăn mà nghĩ về những bất hạnh của đời mình, những ngày không có nắng. Căn nhà u ám lạnh lẽo, bỗng bừng sáng như có nắng ấm khi anh bước vào với nụ cười rạng rỡ trên môi. Anh và tôi luyên thuyên đủ thứ chuyện không đầu không cuối. Bàn tay anh rất ấm, nó khác xa bàn tay tôi. Luôn lạnh băng giữa mùa hè nắng chói... Rồi một chiều, anh đợi tôi bên gốc cây Xà cừ, đối diện cửa hàng nơi tôi đang làm việc từ rất sớm. Tôi thoáng thấy bóng dáng thân quen, nhưng không dám nhận sằng. Tôi lấy xe, đạp lững thững ngang qua anh. Không phải anh đợi tôi. Tim tôi lại chợt se sắt lạnh... Những lớp áo khoác dày không làm ấm được trái tim yêu mùa hè nhưng lại mãi ôm ấp mùa đông băng tuyết, lạnh lùng... Có tiếng còi xe réo rắt, nó liền sát bên tôi, lẽ nào tôi vừa khỏi đau sau tai nạn tuần trước giờ lại bị đụng thêm lần nữa. - Quen không em? Tôi quay qua, anh nhìn tôi, vẫn nụ cười tỏa nắng ấm áp. Một tia nắng hồng của mùa xuân dịu hiền. Mùa của tình yêu, của niềm tin và hy vọng... Mùa đẹp nhất trong năm, bởi mưa bay nhẹ nhàng, còn nắng không quá chói lòa... - Mới thấy cái xe đạp đỏ dựng trước cửa hàng, quay đi quay lại đã chẳng thấy đâu nữa. Em nhanh thật đấy. - Anh đứng chỗ nào, em có thấy đâu nhỉ? - Anh đổi sang lề bên này cho đỡ bị cho hít khói. Thành ra lại hụt. Không ngờ cũng bắt kịp ở đây, cứ lo em đi thẳng. - Em thích những ngã rẽ, những đường chéo. Nó mang lại cảm giác gần hơn khi đi thẳng. Mỗi ngày, anh cứ tiện đi cùng tôi một đoạn đường chưa đầy 5, 10 phút vậy thôi. Những câu chuyện vu vơ, những món quà bất ngờ. Hôm thì ô-mai Mận, Mơ, Đào... chua chua, cay cay, ngọt ngọt... Hôm lại hoa quả dầm Cóc, Xoài, Ổi,... cũng vẫn là những vị chua cay, ngọt bùi... Tôi không thích, còn anh chắc nghĩ là con gái ai chẳng thích. Anh nhẹ nhàng đi ngang đời tôi, như tia nắng vàng vui nhộn nhảy nhót sau những tán lá xanh non khi mùa hè tới... Một mùa hè ấm áp với biển xanh, mây trắng và anh... Anh mời tôi tới dự sinh nhật muộn cùng bạn bè anh. Những người bạn thân thiện ở đủ mọi lứa tuổi. Họ cười nói, nô đùa, trêu trọc nhau như những đứa trẻ ngây thơ, hồn nhiên. Họ hát vang những bài tình ca... Tôi lặng lẽ nhìn anh cười, nghe anh nói và mỗi khi chạm luồng mắt anh tôi lại vội vã quay qua nơi khác. Hôm nay trông anh thật trẻ trung hơn tuổi rất nhiều. Anh mặc áo trắng với quần Jean nổi bật giữa đám đông. Tôi chợt thấy lòng mình như ngân nga những câu hát một thời tôi đã rất yêu thích: " Ánh mắt ấy quá thắm thiết ân tình... Người ơi bao đêm em luôn thầm nhớ... ...Cất tiếng hát trong nắng ấm. Đôi ta yêu nhau thiết tha không rời... Núi có mòn hoa có tàn. Người yêu ơi mãi có nhau trong đời.... " ......   Đang lâng lâng trong niềm vui nho nhỏ do tôi tự huyễn hoặc ra, chợt bạn bè anh ùa tới vây quanh tôi nhiệt tình hỏi han cùng mời tôi nâng ly khi thấy tôi cứ ngồi lặng im trong góc phòng... Họ tíu tít bảo tôi: - Bạn thích bài gì để mình hát tặng? - Mình đăng ký cho bạn nhé. - Hát chung với bọn mình 1 bài này nha. - Bạn không vui à? - Bạn không phải ngại gì đâu, chúng mình rất vô tư... - Nhấp một chút thôi, gọi là chúc mừng sinh nhật anh Dũng, không say được đâu bạn đừng lo. - Chúng mình sẽ đưa bạn về tận nhà an toàn. - Ngày trước mình cũng ngại tới những đám đông lắm, nhưng rồi cũng quen dần. Hãy cứ vui cười và thể hiện chính mình, không ai đánh giá bạn chỉ vì bạn có chút quá đà. Anh nhẹ nhàng lôi đám bạn vào những trò vui khác và đỡ lấy ly bia trên đôi tay lạnh giá của tôi. - Để mình uống thay cô ấy nhé, nào cạn. Mọi người uống xong úp cốc lên bàn để chứng tỏ họ đã cạn sạch không còn sót một giọt nào và tiếp tục quay lại với những lời ca ngọt ngào, được thêm bớt, chế tác tùm lum. Khiến không khí nhộn nhịp, tưng bừng... Dẫu đồng hồ đã điểm ngày mới: "0 giờ." Anh nắm bàn tay lạnh ngắt của tôi. Đôi bàn tay ấm áp của anh như muốn ôm gọn bờ vai đang run lên vì rét giữa trời tháng 6. Tôi lạnh bởi đang ngồi dưới cái điều hòa công suất cao của quán Karaoke. - Để anh đưa em về nhé. Tôi gật đầu và rút tay mình khỏi tay anh. Tôi không muốn bị hơi ấm đó quyến rũ, không muốn trái tim đang bình yên của mình rung động bởi anh. Chào từ biệt mọi người xong, anh đưa tôi từ tầng hai xuống tầng một... Chỉ là vài bậc thang sao bỗng thấy nó dài và nhỏ hẹp tới vậy khi tay anh lại chạm vào tay tôi... Một cái nắm tay rất khẽ khàng mà để lại biết bao xao xuyến, nhớ nhung... Anh cùng tôi thả bộ trên đường phố khuya, trời đầy sao sáng lấp lánh. Gió còn se se lạnh, hay vì tôi vừa bước ra từ phòng điều hòa để nhiệt độ hơi thấp. Tay anh lại tìm tay tôi. Cái nắm rụt rè, ngại ngùng của buổi ban đầu... - Anh muốn mình thân thiết hơn. Anh nói khẽ như gió thoảng bên tai tôi khi tôi lại rút tay mình khỏi tay anh... Tôi ước, anh nắm chặt hơn một chút, níu giữ mạnh mẽ hơn một chút để tim tôi thấy được bình yên, thấy được sự an toàn khi trao gửi... Đoạn đường bước chung đôi chỉ vài ba phút giây, mà khiến đôi tim yêu thao thức cả đêm... Ước gì tôi có thể mở lòng... Ước gì tôi hiểu anh hơn. ........   Hàng ngày, anh đón đưa tôi đi làm, đi chơi phố. Tối tối vẫn nhắn những dòng tin nhắn dài miên man sau khi đã chúc ngủ ngon... Còn sáng sáng, vẫn luôn giục giã tôi dậy sớm kẻo trễ giờ làm lại không kịp ăn sáng. Bằng những lời nhẹ nhàng: "Trời hôm nay lạnh lắm đấy mau mặc thêm áo ấm." "Anh thấy có mây đen nhớ mang theo áo mưa và đừng quên ăn trưa..." Anh như một tia nắng hồng mong manh dễ tan biến và có khả năng len lỏi khắp nơi... từ khung cửa sổ này qua song cửa sổ khác, trên tán cây, trên cành lá, giữa những cánh hoa rung rinh trong gió... Hay chìm sâu trong làn nước... Chẳng đâu mà nắng không thể tìm tới... Nắng ấm áp dịu dàng làm tan chảy được băng giá đã đóng kín trái tim chịu quá nhiều tổn thương khi đặt niềm tin sai chỗ trong tôi. Nắng cũng ác lắm khi mải miết rong chơi, thiêu đốt da thịt, bỏng rát tay chân người. Cái nắng gay gắt giữa trưa hè oi bức làm cái đầu u ám, nhức nhối sau giấc ngủ trưa. Nắng cứ đùa giỡn mãi không thôi... Và tôi yêu nắng. Một tình yêu si mê, dại khờ... Tôi sẵn sàng trao hết tất cả cho nắng, để được hong khô, để được sưởi ấm, hớn hở, hồ hởi như chú mèo con mải miết quẩn quanh với cái bóng của mình giữa sân nắng... Tình yêu của tôi dành cho anh lớn dần bởi những quan tâm thường ngày. Những buổi chiều nhạt nắng, anh hay đưa tôi tới xem anh và các bạn đá bóng giao hữu. Giữa sân bóng đá mờ mờ tối. Dưới ánh hoàng hôn tím biếc, anh luôn là một cầu thủ nổi bật trong bộ quần áo đội màu đỏ tươi, rực rỡ. Năng động bao quát khắp sân. Thiết kế cho đồng đội những cơ hội ghi bàn tuyệt vời, hay giữ vững khung thành và màn lưới mong manh... Ngoài những giây phút ngọt ngào, thơ mộng. Tình yêu nào cũng có lúc thăng trầm, lúc lạc lối... Anh hay em, trai hay gái thì cũng là con người và không hoàn hảo. Những giận hờn, hiểu lầm, cãi vã có khi đẩy hai người đang yêu nhau thắm thiết ra xa, cũng có lúc mang họ lại gần. Anh hay bảo tôi: "Đừng để yêu thương mãi chỉ là kỷ niệm. Đừng im lặng rời xa, hay im lặng đi bên đời nhau phí hoài thời tuổi xuân phơi phới. Chỉ cần có tình yêu, niềm tin thì giữa đêm đen mịt mù. Tia nắng đã dẫn lối đưa đường cho ta đến với nhau, sẽ lại lóe sáng cho ta tìm về nơi hạnh phúc lúc đầu." Anh đối với tôi mãi là tia nắng ấm áp nhất mà rất nhiều cô gái mong có được. Và dẫu họ có dùng mọi cách từ "mật ngọt" tới "mưu sâu, kế hiểm" thì cũng tới ngày, tôi khoác lên mình bộ váy cô dâu rực rỡ, rạng ngời bước tới bên chú rể thật hiền. Trao gửi phần đời còn lại, ngôi nhà và những đứa trẻ nơi anh. Bạn à, hãy tin hãy yêu và nhìn vào chúng tôi nhé. Ai rồi cũng sẽ sớm tìm được nắng trong tim mình nếu bạn chịu mở lòng để đón nhận và trao đi.   " ... Tìm đến với em bằng thương mến, đến cho em tình yêu mới. Chàng có trái tim biển xanh, sóng xa đưa giấc mộng lành. Chàng chiếu sáng em bằng tia nắng, xóa tan bao ngày tăm tối... Anh là tia nắng trong em, anh là hạnh phúc đêm đêm, là nhạc khúc êm đềm... "

Bình luận

Viết Đánh Giá
G
Mà hạnh phúc thì không có kết thúc nên cứ phải giữ mãi niềm tin trên con đường chinh phục hạnh phúc phải không bạn.
B
Mình thích thông điệp của câu chuyện này. Phải có niềm tin bạn mới có hạnh phúc