Thanh toán

Cà phê cùng người lạ

Đăng bởi Marry Doe - 26/09/2016   |   Lượt xem: 633

"Ánh mắt ấy, nụ cười ấy chỉ nghĩ đến thôi đã khiến trái tim tan chảy ra. Dù chỉ là một giấc mơ thoáng qua nhưng hãy xin là trọn vẹn."

Tôi quen nàng hoàn toàn tình cờ qua một người bạn cũng hết sức tình cờ trên mạng. Một kiểu quan hệ đậm tính xã giao của bất kỳ ai đó add friends facebook mà ai cũng có. Có những người bạn add xong để đấy rảnh thì like dạo có khi chẳng nói chuyện bao giờ.

Với nàng thì khác, ngay lần đầu ibox đã tỏ ra khá hiểu nhau hoặc giả là tôi chọn một thời điểm quá thích hợp để tâm sự, thành ra chỉ mới lần đầu đã vô cùng quấn quýt. Đến độ hôm ấy tôi có trận bóng quan trọng nhất trong năm mà khi xuống đến sân sát giờ thì đấu vẫn ngồi ôm máy hì hục chẳng thèm khởi động. Trong sân anh em hò hét ầm ĩ đến lúc trọng tài tuýt còi mới cuống quýt chân giày, chân đất chạy ra. Vậy mà hôm đấy tôi lại lập một cú hattrick trong sự hân hoan đến khó tả, lần đầu tiên trong đời làm việc ấy. Thế mới biết sức mạnh của nhan sắc quả là đến em Vi con bà Diệu cũng phải cúi mình sát đất.

Những câu chuyện tưởng chừng như vô thưởng vô phạt, dù vô tình hay hữu ý giữa tôi và nàng ngày qua ngày cũng mang lại những niềm vui nho nhỏ cho nhau trong cuộc sống. Thế rồi một ngày tôi quyết định dấn thân vào con đường rải đầy hoa hồng nhưng cũng nhiều cạm bẫy đó là hẹn hò gặp mặt giai nhân để thỏa nỗi tò mò thi thoảng vẫn đi vào trong mơ mỗi khi ngủ gật lúc nào chẳng rõ.

 

 

 

Hôm ấy là ngày đại lễ. Trời đẹp, nắng hồng, mây lãng đãng vờn bay sắc tía. Chẳng hiểu cái bọn Fa cầu cúng thế nào mà đến giữa trưa cũng không nặn ra nổi một giọt mưa dù là lất phất. Một nỗi đau không hề nhẹ. Bọn có Gấu thì hí hửng ra mặt, lượn lờ như cá cảnh, cười nói rộn ràng giữa hai bên đường phố chật chội, đông đúc.

Nàng hẹn tôi cà phê 7h30 pm cách nhà tôi chừng 30 km tính theo đường chuột chạy. Vốn sẵn có tí nghiên cứu về phong thủy nên tôi chọn đúng giờ Hợi xuất hành. Quần đùi, áo số, tông loẹt quẹt chi chít vết răng chó gặm bước ra cửa bằng chân phải hy vọng cho một buổi tối nhuận hồng vui vẻ cạnh giai nhân, cơ mà nếu may mắn có thể nhặt được tiền thì càng tốt. Ngoài đường đông thế chẳng lẽ không có ai rớt đồ thì kể cũng lạ.

Tôi đến khá sớm, cách giờ hẹn chừng hơn một tiếng. Sự hồi hộp là không tránh khỏi bởi đã quá lâu không hẹn hò với một nhan sắc nào dù là qua đường, thành ra cảm xúc hỗn loạn, đan xen chẳng khác gì một gã thanh niên mới lớn lần đầu đi xem mặt cô gái trong mộng.

Tôi vốn theo đuổi sự lãng mạn, tinh tế đến từ những điều giản dị nhất nên không thể cứ thế mà tay không đi gặp gỡ người đẹp được. Có lần nàng tiết lộ là rất thích ăn Na mà mỗi khi ăn phải hai quả một lúc mới thỏa cơn vật. Tính tôi lại thật thà chất phác như cây Sim, cây Sú trên rừng vì thế đã chuẩn bị hẳn một túi Na to đúng cân rưỡi, nửa lạng làm quà ra mắt.

Lúc tha thẩn tìm địa điểm gặp gỡ vô tình lại ngang qua hàng hoa thấy một bà cô đang lúi húi dọn dẹp cất những bó hoa to tướng vào trong nhà, nghi là dọn hàng. Một ý tưởng bỗng dưng nảy lên tôi bèn mạnh dạn bước tới.

"Cô ơi! Hoa kia bán thế nào?" Tôi chỉ vào bó bé nhất hỏi.

"Bó này hả? Năm chục!" Bà bán hàng hơn hớn trả lời.

"Hoa héo thế này còn năm chục gì nữa, ba chục cô bán không?" Tôi vừa nói vừa vờ vịt quay đít đi biết kiểu gì cũng gọi giật lại, quả nhiên không ngoài dự đoán.

"Thôi chốt hạ 35k, lại đây tôi bán cho. Gớm thanh niên gì mà chắc lép thế!" Bà bán hoa không khỏi cằn nhằn còn hỏi thêm.

"Thế mua hoa tặng bạn gái hả?"

"Ô hay! Cô thật khéo đoán mà chỉ đúng một nửa thôi. Cháu mua hoa tặng người yêu cũ đang chờ đẻ trong bệnh viện."

"À, thảo nào..." Bà bán hoa lấp lửng câu nói, đầu gật gù tỏ ra thông cảm. Dường như đây không phải trường hợp đầu tiên gặp thanh niên mang nhiều tâm sự như vậy thì phải.

Khu ăn-ngủ-nghỉ khép kín của tòa cao ốc 10 tầng khiến tôi không khỏi hoài nghi, lúng túng. Lúc đứng trong thang máy cạnh hai cô nhân viên mặc đồng phục đen sì mà tôi ngỡ bản thân đang đọa lạc vào một cái nơi quái quỷ nào đấy, đầu óc hỗn mang suy nghĩ.

"Thế quái nào lần đầu hẹn hò đã chọn cái nơi có nhà nghỉ thế này nhỉ? Ú ớ khéo thân trai bao năm gìn giữ lại mất trắng ở đây thì chết nhục."

Nghĩ thì nghĩ thế xong tôi cũng tự trấn an tinh thần. Một khi đã lọt vào hang hùm miệng sói tốt hơn hết cứ cẩn thận không khéo đến nội y cũng không có mà về.

Đúng 7:00 pm tôi có mặt tại hiện trường. Khách khứa vắng teo nhưng nhân viên lại lượn qua lượn lại chóng mặt. Một cô dáng người nhỏ nhắn có cái mông cong cong thoạt nhìn đã biết ngay là rất... Mắn. Cô ta dúi tôi vào một góc ngay sát cửa kính, từ đây quan sát xuống có thể bao quát được toàn cảnh thành phố. Tóm lại vị trí này cực kỳ phong thủy và lý tưởng đối với anh chị nào mỗi khi bí từ, diễn kịch câm hoàn toàn có thể chọn giải pháp... Ngắm cảnh.

Đồng hồ nhích dần từng phút, sự nặng nề của cảm giác chờ đợi lẫn hồi hộp mỗi lúc một leo thang. Tôi nhẩm đếm được tất cả mười lăm lần thảng thốt nhìn ra phía cửa. Mỗi lần như thế lại nhận về mình nỗi thất vọng không hề nhẹ.

Đang lúc ngồi đếm lại số tiền lẻ giắt ở trong cạp quần thì đột nhiên cánh cửa mở toang, một bóng hồng từ trong lạnh lùng bước ra. Mỹ nhân với mái tóc dài óng ả, đôi mắt tròn to đen láy, sống mũi thẳng tắp. Trên người cô nàng còn mặc một chiếc đầm dạ hội hở nguyên một khoảng lưng trần, mọi thứ hào quang quanh người bắn ra tung tóe khiến cả không gian như bị bóp nghẹt theo từng nhịp bước chân của cô nàng vậy. Nếu tinh ý còn có thể thấy nàng bước đến đâu ruồi muỗi xiêu vẹo đến đấy. Quả là một sức hút vô cùng ghê gớm.

"Giai nhân của mình đây sao? Ôi giống quá quá! Từng cử chỉ, ánh nhìn, dáng vẻ tự tin phảng phất nửa dâm dật ma mị, nửa lành lùng quý phái." Tôi cúi gằm mặt xuống đất khi mỹ nhân lướt qua bàn, hồng hộc thở hắt ra tưởng như sắp chết đến nơi.

Nàng ngồi ngay cạnh bàn tôi xoay lưng lại, mỗi lần nghi ngờ liếc trộm sang tôi lại giật đến thót tim. Tấm lưng trần chi chít mụn cứt ruồi, chắc có lẽ do hồi bé ông bà mải hú hí nên quên không đạy lồng bàn lại thì phải. Có điều nó cực kỳ khiêu khích với một gã ham mê viết lách và giàu trí tưởng bở như tôi.

Nhìn nàng đẹp quá, lộng lẫy quá, kiêu sa quá quá... Mỗi lần ngó lại bộ quần đùi áo số nga ngả cháo lòng tôi nhấp nhổm chỉ muốn về vì thấy tự mình không xứng đáng. Nói gì thì nói, đẳng cấp vẫn mãi mãi là đẳng cấp không thể đánh đồng một anh cuni nghèo hèn sánh ngang cùng cô hot girl mới nổi chằng chịt scandal như vậy sẽ vô cùng kệch cỡm.

Tôi càng lúc càng rối trí, phấp phỏng hồi hộp, người nhấp nha nhấp nhổm như đang ngồi trên đống lửa. Bao nhiêu tự tin, bạo dạn chuẩn bị làm hành trang trước khi tới đây bỗng dưng bay biến. Đúng lúc tôi quyết định đứng dậy xách túi Na ra về thì một lần nữa cách cửa lại mở toang. Tôi như chết đứng, mồm miệng há hốc, túi Na rơi lịch bịch xuống đất.

Nàng đây rồi, chính xác là cô gái trên facebook không thể lẫn đi đâu được. Nụ cười khuynh thành ấy có thể đánh đắm hàng vạn chiến thuyền trên dòng Tô Lịch huyền thoại năm xưa. Đôi mắt to tròn đen láy đến mắt lợn luộc cũng phải khóc thét. Nàng tiến lại gần tôi cúi đầu bẽn lẽn.

"Nam Ucit anh đang bẫy ruồi hay sao?"

Tôi như bừng tỉnh, toàn thân nhũn như chi chi, mồ hôi rỏ tong tong xuống mặt sàn. Không ngờ nàng của tôi lại hồn nhiên ngây thơ cụ đến vậy. Tôi định ù té vào nhà vệ sinh vì thận như sắp đạt đến ngưỡng cực hạn tưởng chừng không thể nào chịu đựng thêm được nữa. Đương nhiên trong hoàn cảnh này làm thế hẳn sẽ vô cùng khiếm nhã tôi đành phải năm lần, bảy lượt cố thóp bụng lại. Dây cót tinh thần vặn căng đến mức cực đại, tay run rẩy đưa nàng bó hoa trong niềm hân hoan vỡ òa.

"Tặng... Tặng... Tặng... đại ca!"

(Đoạn này phải mở ngoặc một tí cho các Táo biết đó là thường ngày khi nói chuyện nàng tự nhận mình là Tống Giang còn tôi là hắc toàn phong Lý Quỳ. Mặc dù tôi thích vai lãng tử Yến Thanh hơn chứ như Lý Quỳ thì trần tục quá. Lỗ mãng, xấu xí, mày râu tua tủa được cái đến chết vẫn trung thành. Thôi miễn sao nàng vui là được. Như thế người ta gọi là "chịu nhục ăn xôi." đấy!)

Nàng suýt phì cười cố gắng che giấu đi nụ hồng đào chúm chím, tay nâng niu bó hoa còn đưa lên mũi hít hà trông vô cùng ấn tượng. Rồi nàng ngồi xuống, ôm bó hoa vào lòng, ngay lúc ấy tôi chỉ ước sao hoán xác thành bó hoa kia thì có chết ngay tại đây cũng thỏa. Cơ mà thế cũng không hẳn, nàng ôm hoa như bồng con thế kia chẳng lẽ lại tự ví mình như con nàng hay sao?

Từ lúc nàng bước vào cô gái bàn bên chìm hẳn. Thế mới biết chỉ có nhan sắc mới chà đạp được nhan sắc còn mọi thứ khác trên đời chỉ là khập khiễng viển vông.

Đang lúc phê phê nửa mê nửa tỉnh đột nhiên một em nhân viên xồng xộc chạy đến trước mặt chìa ra quyển Menu. Con bé này đúng là biết cách phá đám đây mà. Tôi tức điên xong phải vờ vịt ngậm bồ hòn làm ngọt không dám ý kiến.

Nàng gọi một cốc ép Bưởi, theo như tôi hiểu thì dùng gì bổ nấy. Nếu mà người ta có ép Cà chắc là tôi cũng sang chảnh gọi ngay một cốc nhưng có lẽ thứ ấy ở thì tương lai mới bán còn ở giờ phút ấy tôi chỉ dám gọi một cốc nhiều Cacao ít đá, vừa thể hiện được đẳng cấp của một anh hùng bàn phím chuyên ẩn nấp lại vừa lại vừa tỏ ra là một dân chơi sành điệu nửa mùa rất có Gu. Như vậy là mang tiếng hẹn hò ra đây uống cà phê mà hai thứ đồ uống kia hẳn là có sự liên quan kinh khủng.

Con bé nhân viên tỏ ra là một ả tiếp thị đáng gờm khi mời hai chúng tôi ăn bánh. Tôi vờ vịt lịch sự đẩy quyể Menu về phía nàng, nàng lại nhã nhặn đẩy lại phía tôi. Cứ thế "đẩy đẩy đẩy" qua lại không ai chịu nhường ai chút nữa thì xảy ra xung đột. Bọn xung quanh nghe to tiếng trố mắt ra nhìn, sau tôi đuối lý mới hồi hộp mở ra thì hỡi ôi choáng váng.

Toàn Piza với các thể loại khỉ mẹ gì đó chát chúa, đắt lòi khiến tôi nhìn đến hoa cả mắt. Phải giở đến tận trang cuối cùng, dòng cuối cùng chữ lờ mờ bé tí, in nhòe nhoẹt.

"Bánh mỳ Kinh Đô. 5k/1c Sale 50%"

Tôi chỏ vào đó dõng dạc tuyên bố.

"Em cho anh 8 cái!"

Nàng ngồi đối diện tròn mắt ngạc nhiên thắc mắc.

"Gọi gì mà nhiều vậy anh?"

"Không ăn hết thì mang về cho trẻ con hàng phố em ạ, đang kỳ giảm giá tội gì." Tồi hì hì cười liến thoắng trả lời.

Con bé nhân viên vừa rảo cẳng chạy vào bên trong tôi liền xách túi Na bẹp dí lên chọn mờ mắt may sao còn đúng hai quả lành lặn hơi méo méo một chút mời nàng. Tất nhiên là mời kiểu xã giao thôi không ngờ nàng chẳng chút khách khí giơ tay nhận lấy xong bóc vỏ ăn ngon lành. Vừa ăn vừa nhồm nhoàm nói chuyện.

Thú thật tôi chưa thấy giai nhân nào ăn Na lại phúc hậu đến thế. Loáng cái nàng đã ăn hết một quả, hạt nhổ phì phì nằm gọn hết trong chiếc gạt tàn thuốc lá đặt trên bàn cực kì điệu nghê. Mới đầu tôi còn tưởng đang ngồi tiếp kiến với một ảo thuật gia, chứ nếu là một cô gái mà đạt đến trình độ siêu thần nhập hóa thế này quả là xưa nay hiếm.

Nàng tiếp tục ăn đến quả thứ hai, nhai bỏm bẻm cứ như thể nong tằm ăn rỗi. Vừa ăn xong đã ngước mắt lên hỏi.

"Anh có mang theo Nho không?"

Ôi trời đất, từ bé đến giờ chưa thấy giai nhân nào lại hồn nhiên cô tiên đến thế.

"Xin lỗi em, chắc có lẽ phải chờ đến dịp khác nhé!" Tôi vò đầu bứt tóc dè dặt trả lời.

Nàng gật gù thông cảm rồi nhoẻn miệng cười rất xinh. Để xóa tan cái khoảng cách lưng chừng mong manh tôi bắt đầu kể chuyện hài. Không biết có phải là do không có năng khiếu kể chuyện hay không mà nàng lại rơm rớm nước mắt, vẻ mặt sầu bi tâm trạng rất khó hiểu.

Lúc nàng quay đi lấy vạt áo chấm chấm lên mi mắt tôi liền tranh thủ cúi xuống gầm bàn giở quyển bí kíp tán gái ra xem đến đoạn có viết.

"MUỐN ĐỐN TIM MỘT CÔ GÁI CÁCH TỐT NHẤT LÀ LÀM CHO NÀNG KHÓC HOẶC CƯỜI."

Như bắt được vàng tôi bèn kể sang chuyện đám ma, hết đám này đến đám nọ. Thế quái nào lại thấy nàng bụm miệng khúc khích hẳn là phản tác dụng mất rồi. Cô gái này tỏ ra hơi khó hiểu và kì bí may được nụ cười tỏa nắng kéo lại không thì chắc tôi không thể nhẫn nại được tới gần hai tiếng đồng hồ.

Tôi và nàng chia tay nhau đúng giữa ngã tư chật chội, giá mà lúc này ngâm nga mấy câu trong bài "ngã tư đường" của Hồ Quang Hiếu thì thật đúng là hợp người hợp cảnh.

Bầu trời đêm đại lễ pháo hoa rực rỡ, lòng người như chưa bao giờ ấm áp hơn thế. Tôi đang mơ, một giấc mơ rất đẹp...

"CÓ NHỮNG NGƯỜI GẶP MÃI CŨNG KHÔNG THẾ NHỚ, CÓ NHỮNG NGƯỜI CHỈ GẶP MỘT LẦN LẠI KHÔNG THỂ NÀO QUÊN."

St

Bình luận

Viết Đánh Giá
T
\"CÓ NHỮNG NGƯỜI GẶP MÃI CŨNG KHÔNG THẾ NHỚ, CÓ NHỮNG NGƯỜI CHỈ GẶP MỘT LẦN LẠI KHÔNG THỂ NÀO QUÊN.\"
Em cũng thích lắm câu này chị ạ, hi hi .
Q
CÓ NHỮNG NGƯỜI CHỈ GẶP MỘT LẦN LẠI KHÔNG THỂ NÀO QUÊN.
Q
mình cũng như bạn á, vừa đọc vừa cười :)))
Q
hiiii, câu chuyện hài hước quá. Anh chàng này thật vui tính.
H
một cái kết mở, dù không thể biết rõ là như thế nào nhưng hai nhân vật cũng đã có một buổi gặp mặt đáng nhớ
H
câu chuyện vui, vừa đọc vừa cười luôn
C
lối viết văn rất hài hước, câu chuyện khá dễ thương, mình thích câu kết của bài