Thanh toán

Chuyến xe hạnh phúc

Đăng bởi Marry Doe - 01/03/2016   |   Lượt xem: 871

Hãy yêu thương bằng cả trái tim mình. Bạn sẽ tìm thấy hạnh phúc ngay cả khi đang trong tột cùng đau khổ...

 

        Trung và Mai tình cờ gặp nhau trên một chuyến xe cuối năm từ Hà Nội xuôi Hải Phòng. Họ đã xích lại gần nhau rồi yêu nhau sau chuyến xe ngày tết đó. Yêu được hơn một năm thì Trung đi xuất khẩu lao động bên Hàn. Trung muốn chuẩn bị một nền tảng vững chắc trước khi đón Mai về. Bố Trung đã mất sớm, người chị gái duy nhất lấy chồng mãi trong Nam. Vì vậy mà từ khi Trung đi, Mai như con thoi qua lại thăm nom mẹ Trung. Những chuyến xe tết từ Hải Phòng về Hưng Yên từ đó mà không năm nào vắng bóng Mai. Bố mẹ của Mai là người hiểu chuyện, họ cũng đã quen với việc cô xin phép về ăn tết với mẹ người yêu. Mặc dù không muốn nhưng cũng vì quá cưng chiều cô con gái út, lại ái ngại cho gia cảnh vắng vẻ của gia đình Trung, nên cũng nhất trí để Mai qua lại.

 

        Vậy mà năm nay đến tận áp tết cũng không thấy con rục rịch gì, bố mẹ Mai thấy hơi lạ, nhưng cũng mừng thầm vì cô ở nhà. Họ đâu có biết rằng, Trung và Mai đã chia tay nhau mấy tháng nay. Mai khéo che giấu đến độ không ai nhận ra cô đang âm thầm đau khổ. Sự xa cách làm tình yêu thêm nồng cháy nhưng đôi khi nó lại chính là kẻ thù giết chết tình yêu. Điều này có lẽ đúng với Trung. Anh nói rằng trong một lần quá chén, anh đã chót mắc sai lầm với một cô gái, rằng cô ấy đã mang thai, rằng anh rất yêu Mai nhưng anh phải gánh vác trách nhiệm của mình, rằng xin cô tha lỗi, hãy quên anh đi và hãy đi tìm hạnh phúc mới, v.v và v.v…

 

        Chẳng biết Trung nói thật hay chỉ lấy cớ biện minh cho hành động của một kẻ bạc tình, nhưng chuyện họ chia tay là thật. Mẹ Trung cũng chưa biết điều này. Bà là người rất trọng tình cảm, bà thậm chí còn yêu quý Mai hơn cả con gái mình, nếu bà biết chuyện, không biết bà sẽ ra sao...Bản thân Mai cũng coi mẹ Trung chẳng khác gì mẹ mình. Đó là lý do mà cô không dám nói. Cô chưa biết phải nói thế nào với mọi người…

 

        Chiều 29 tết, chuông điện thoại réo vang:

        - A lô, Mai đấy hả con? Sao năm nay con về muộn thế, mẹ cứ ngóng mãi…Mấy hôm trước thằng Trung có gọi điện về… Nó còn gửi bạn mang quà về cho mẹ. Cũng chẳng biết là quà gì. Mẹ chờ con về mới mở... Sao?...Con ốm à? Có sao không con…Ôi, không sao là tốt rồi… Sao???...Năm nay con không về được à???...Ừ, mẹ buồn lắm…Nhưng không sao...Mẹ quen rồi…Thôi nghỉ đi cho khỏe con gái, tết nhất mà ốm thế này thì còn vui gì nữa…

 

        Buông chiếc điện thoại xuống mà nước mắt Mai giàn giụa. Thương mẹ quá !...Ừ, mà sao cô không nghĩ ra nhỉ. Không là con dâu thì là con gái mẹ cũng được chứ sao. Không thể vì “hắn” mà để mẹ mất vui trong mấy ngày tết được.

 

        Cô vùng dậy, vơ mấy thứ cần thiết, chạy vội lên phòng xin phép bố mẹ, không quên ghé qua phòng anh trai cưng nựng mấy đứa cháu nhỏ, rồi phóng vụt đi. Chuyến xe tết từ từ dời bến. Cô nhắm mắt lại và hình dung ra một khuôn mặt phúc hậu với nụ cười rạng rỡ đang chờ đón cô. Đó là mẹ Trung, không, đó cũng là mẹ cô. Sẽ có lúc nào đó cô lựa lời nói với bà mọi chuyện và nhận bà làm mẹ nuôi. Cô biết chắc chắn bà sẽ đồng ý, mặc dù bà cũng sẽ rất buồn. Cô háo hức nghĩ đến phút giao thừa được bà mừng tuổi như mọi khi. Tình cảm cô dành cho bà còn lớn hơn cả tình yêu mà cô dành cho Trung. Cô cần phải buông để tự mình được hạnh phúc. Cô khẽ mỉm cười mãn nguyện. Có lẽ đây là nụ cười hạnh phúc nhất kể từ lúc họ chia xa.

 

st: Dameva

Bình luận

Viết Đánh Giá
T
uhm. Đôi khi trong đau thương tột cùng thì vẫn sẽ thấy hạnh phúc bởi trái tim yêu thương đã từng có và dành cho nhau