Thanh toán

Có một đám cưới như thế

Đăng bởi Marry Doe - 26/11/2015   |   Lượt xem: 626

Gió mùa đông bắc về, lạnh quá. Nó ngủ thiếp đi khi vừa đặt mình trên chiếc giường ấm áp. -Dậy chưa cô bé?

Tiếng ai như tiếng của anh, người nó yêu thầm từ năm năm về trước. Nó choàng tỉnh giấc và nhìn thấy một bóng hình quen thuộc. -Tỉnh dậy chưa đồ lười biếng, em định ngủ nướng đến bao giờ đây? Là anh, đúng là anh! Đôi mắt mà ngót năm năm trời nó mong mỏi nhìn về phía nó. Giọng nói đó cuối cùng cũng vì nó mà cất lên. -S..a...o..,sao anh lại ở đây? -Ôh hay, cô ngốc này hôm qua đã hứa là cùng anh đi chơi rồi mà? -Ơ, àh anh chờ em chút! Nó đứng dậy đi làm vệ sinh cá nhân và hoàn thành hết những thủ tục cần thiết rồi bị anh nắm tay lôi đi trong tình trạng hoang mang không hiểu chuyện gì đang sảy ra. Nó không có thói quen trang điểm, cũng chỉ mặc bộ quần jean áo trắng học sinh đơn giản. Nó làm theo hướng dẫn của anh một cách vô thức. -Anh đưa em đi đâu vậy? -Chờ chút nữa em sẽ biết ngay thôi -anh cười một cách bí hiểm. Là bờ hồ, nơi có những tán cây lộc vừng nó thích. Rồi anh nắm tay nó và nói: -Mình làm đám cưới em nhé, năm năm thử thách cho tình yêu của mình không phai nhạt. Hôm nay hãy đồng ý làm vợ anh được không em? Ánh mắt nó ngây dại, sững sờ nếu không nhầm thì gần hai năm trước khi nó lấy hết can đảm để thổ lộ với anh rằng nó thích anh thì anh đã thẳng thừng từ chối nói "anh chỉ coi em như em gái" để bao đêm bao ngày nó âm thầm khóc vì mối tình đơn phương không kết thúc đẹp của mình.. -Em..anh...sao.....sao anh.. -Tin tưởng anh, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em, về làm vợ anh, làm con dâu của bố mẹ em nhé? -Em có nghe nhầm không, đây ...đây là thật hả anh? Nó vừa hỏi vừa nghẹn ngào rơi nước mắt chờ câu trả lời từ anh. -Ừ là thật. Anh yêu em! Nó như vỡ òa trong niềm hạnh phúc ngọt ngào đến bất chợt ấy. Nó chẳng nói được gì chỉ biết gật đầu vội vàng rồi vòng tay ôm lên cổ người yêu nức nở.Nó hạnh phúc-vì bao mong mỏi nay đã được thỏa nguyện. Anh yêu nó, anh nói là anh yêu nó đấy! Nhưng nó lại sợ hãi sợ đây chỉ là một giấc mơ không có thật. -Nín đi em, đừng khóc, có anh ở đây mà! ... Anh ngước mắt lên rồi ngây người nhìn nó làm nó ngượng ngùng. Hai má hồng hồng lên dưới lớp phấn trang điểm, đôi mắt nâu long lanh,đôi mi dài và đôi môi đỏ hồng xinh đẹp. Nó- trong bộ váy cô dâu trắng tinh khôi hở vai một bên cách điệu cánh bướm đơn giản dịu dàng và vô cùng thuần khiết như một thiên thần vậy -Bộ này được không anh? -Đẹp quá! Nó hợp với em lắm! Anh đứng lên đi về phía nó trong bộ cánh chú rể màu trắng trang nhã và lịch thiệp mà nó đã chọn cho anh ngay trước đó. Nhìn anh như một chàng hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích của mình để đến bên sánh vai cùng công chúa vậy. Lế cưới được diễn ra trong niềm vui và bao lời chúc mừng từ hai nhà trai gái. Anh nâng tay nó lên và trao cho nó chiếc nhẫn gắn kết anh và nó suốt cả cuộc đời. Nhìn chiếc nhẫn từ từ lồng vài ngón tay áp út, nước mắt nó lại rơi. Cuối cùng thì nó cũng được ở bên anh mãi mãi, làm vợ anh,được chăm sóc anh mỗi ngày được quyền trao anh yêu thương của nó. Hôn đi! Hôn đi! Nó nhìn anh và cũng thấy anh đang cười nhìn nó, lời thúc giục của mọi người làm cho nó ngại ngùng đỏ bừng mặt. Anh nhẹ nhàng cúi xuống đặt trên môi nó ột nụ hôn nhẹ rồi chạm chán nó và nói:"Anh yêu em - vợ!" -Em cũng yêu anh - chồng! Tít tít tít..tít..tít...tít.. Nó giật mình tỉnh giấc. Đã năm giờ chiều rồi, nó ngồi dậy như người mất hồn rồi nhìn xung quanh..Đây là nhà nó mà, thì ra là mơ, nó mơ thấy anh nói yêu nó, còn làm đám cưới rộn rã. Thì ra chỉ là mơ nó vẫn một mình . Đơn phương yêu anh năm năm rồi nó tự hỏi vì sao mình có thể kiên trì giữ gìn tình cảm này như vậy, thậm trí còn yêu anh sâu đậm hơn trước. Buông tay, không phải chưa bao giờ nod nghĩ đến mà nít buông không được! Dù là đôi mắt ấy chưa từng có sự hiện hữu của nó, dù là trái tim ấy chưa một llần đập vì nó, dù là làn môi ấy chưa từng vì nó là nở một nụ cười,dù là đôi chân ấy chưa từng vì nó mà bước đến và dù cho anh chưa từng dành cho nó một góc nhỏ bé xíu trong tim mình thì ní vẫn cứ mù quáng dđơn phương yêu anh không lý do. Anh còn một năm nữa mới học xong cao đẳng, đi thực tập mà khi nó hỏi thì anh lại bảo đã đi làm không đi học nữa. Anh nói dối, sao anh phải nói dối nó chứ? Nó chưa đủ thất vọng về tình yêu đơn phương nó dành cho anh hay sao mà anh còn dối nó nữa?? Nếu không yêu sao khi nó muốn buông tay thì không biết vô tình hay hữu ý anh lại thi thoảng nhắn một cái tin "Chúc mọi người ngủ ngon" vào máy nó? Sao anh cứ chờ đến khi nó sắp hết hi vọng về tình yêu này thì anh lại vô tình cho nó thêm cơ hội hi vọng tình yêu từ anh? Sao cứ đến lúc nó chọn cách buông tay , buông bàn tay anh- đôi bàn tay mà có lẽ nó mãi mãi cũng không bao giờ được nắm ấy thì anh như vô tình đưa tay ra níu nó lại. Năm năm rồi, nó mệt mỏi quá rồi. Nó trao hết tình yêu cho anh cuối cùng thì nhận được gì ngoài trái tim với những mảnh vỡ của những nỗi đau trong đó. Không biết anh đã có người yêu chưa? Năm năm rồi, huống hồ anh ở trên Hà Nội, nơi trường học với những cô gái thiên thần áo trắng -ước mơ mà nó buộc phải từ bỏ. Chắc gì anh đã còn nhớ đến nó khi mà anh chưa bao giờ cho nó bước chân vào cuộc sống của mình. Nó đã chờ anh năm năm, đến giờ có tiếp tục chờ nữa không??

Bình luận

Viết Đánh Giá

Chưa có bình luận nào