Thanh toán

Cung Đường Đầy Nắng

Đăng bởi Marry Doe - 01/03/2016   |   Lượt xem: 415

“Mimosa vàng trong chiều rất xanh Đà Lạt buồn không khi em một mình Cuối con đường về bước chân lặng lẽ Anh về đâu cuối cuộc hành trình?”

Tôi lại đón em như cái sớm cách đây ba năm trước, hờn giận nào rồi cũng sẽ qua, miễn tim còn muốn yêu, thật nhiều…

Tôi ngồi lặng hồi lâu trước hai ly cafe đã nguội ngơ nguội ngắt trong cái lạnh hơi giá buốt của sáng Đà Lạt vắng người qua lại. Thành phố mùa này đẹp hơn thường lệ, những con đường trồng mimosa đang mùa bung nở. Những nhành hoa mang sắc vàng xếp lại với nhau và trải dọc lối đi dẫn vào căn nhà nhỏ với khuôn viên xinh xắn như những dải nắng mơ màng, vàng ươm ấm áp xua đi phần nào cái lạnh của Đà Lạt trong một sớm nhiều mưa thế này.

Lạ! Tôi vốn gắn bó với nơi này như là máu thịt và cũng chẳng bao giờ cảm nhận được cái lạnh buốt nhói khi nhìn vào những nhành mimosa mang sắc vàng ấm áp. Vậy mà bây giờ, nhìn mimosa vẫn thấy lạnh run, cái lạnh len lỏi lùa qua chiếc cổ áo khoác đã kéo cao kín mít, lan xuống ngực rồi cứ mơn man ở đó mãi không đi. Tôi thoáng rùng mình, hay tại xa Đà Lạt lâu quá? Đâu có, mỗi đợt công tác hay xuống Sài Gòn chạy tin viết bài cùng lắm chỉ năm Mười ngày, tôi lại về đây để khám phá lại mình…

– Anh ơi!

Tôi bất giác ngẩng đầu, nụ cười chân phương của cô bé phục vụ bàn chợt kéo tôi ra khỏi mớ cảm xúc hỗn độn.

– Sao anh gọi hai ly cafe khi đi một mình?

Tôi ngó quanh, thì ra quán chỉ còn lại tôi sau màn mưa đã dứt từ lâu và trời bắt đầu hâng hẩng ánh mặt trời, Đà Lạt bốn mùa vẫn vậy, thời tiết dễ chịu dù thay đổi liên tục trong ngày. Tôi bỏ lửng câu hỏi đầy tò mò, và cô đơn, tôi đoán vậy, cô bé đó giống tôi. Cầm theo bao thuốc và từ từ đứng dậy, tôi ngẫu hứng cười một cách vô thức:

– Tôi sẽ kể cho cô nghe sau!

Nói đoạn tôi bước ra khỏi, bất chợt vỡ ra điều gì từ câu hỏi mình từ chối trả lời ban nãy, tôi lắc đầu tự cười mà thấy lòng trống trải. “Thì ra…mình thiếu vắng”.

Tôi trở về với con đường ngập trong sắc vàng của mimosa, con đường không quá dài nhưng tản bộ hết con đường đó trước khi bước vào nhà trong những lúc mệt mỏi, tôi thấy lòng mình nhẹ lại. Đã là quá trưa, vạt mưa đi qua nhường chỗ cho những tia màu vàng trong mỏng mảnh. Màu nắng hoà chung khiến sắc vàng mimosa thêm phần trong trẻo, đẹp đến ngây người. Tôi chợt nhận ra từ rất lâu, có một người thay tôi yêu lại màu sắc của những bông mimosa ấy. Còn tôi, yêu cô ấy bằng tình yêu đã từng dành cho mimosa của những ngày tháng cũ nhưng khác hơn. Cũng trong trẻo nhưng nồng nàn hơn.

Những ngày rảnh rỗi tiếp theo tôi không đến quán cafe quen thuộc ấy, ngại người ta thắc mắc sao đi một và vô tình hay hữu ý gọi hai cafe, ngại cái nhìn đăm đắm của cô bé phục vụ bàn, ngại câu chuyện hơi lỡ dở phải lôi ra kể lại,… Tôi ở nhà, trong căn gác có gắn chiếc loa con con chỉ phát nguyên nhạc Trịnh, giọng Hồng Nhung vờn ca từ như nước mỏng, nhẹ mà sao siết lòng người đôi lúc đến quặn đau. Vẫn pha hai ly cafe theo thói quen, cho một người, tôi đợi…

Tôi bề ngoài hay dù cố tỏ ra thế nào nhưng khi một mình lại lộ rõ những thói quen của một người hướng nội. Nhạc Trịnh đã đưa tôi đến bên em và không hiểu cớ gì, đột nhiên hờn dỗi rồi xa nhau. Những ngày về không có em đi cạnh trên con đường ngập mimosa vàng đã, đang và có lẽ sẽ trôi tuột qua vô định…

3 năm trước…

Huế, gác Trịnh, quán mới, người mới và những câu chuyện mới…

Tôi có một ngày vi vu Huế trong chuyến công tác ngắn ngày. Nghe giới thiệu từ người bạn về Gác Trịnh, cái tên nghe hơi Hoài cổ thu hút tôi tắp lự. Tôi đến Gác Trịnh một chiều tháng bảy Huế mưa dầm. Một quán cafe, à không, là thế giới của Trịnh. Tôi bắt đầu mỗi lương duyên với nhạc Trịnh từ đó, vì một cô nữ sinh mới tốt nghiệp cấp 3, thật lạ! Có lẽ lương duyên với những con người đến trong cuộc đời luôn được tạo hoá sắp đặt một cách ngẫu nhiên nên thường lạ, và phải chăng khó bền?

Bình luận

Viết Đánh Giá
G
Mimosa từ đâu em tới... Ngày nhỏ mình nghe bài này hoài và không biết hoa đó đẹp tới cỡ nào. Một mối tình rực rỡ ấm áp như màu vàng của nắng.