Thanh toán

Đôi cánh của thiên thần

Đăng bởi Marry Doe - 20/09/2014   |   Lượt xem: 2576

Định mệnh liệu có tồn tại? Chắc chắn là có.

Cô gái trẻ nọ được thần tình yêu ưu ái ban tặng đôi cánh màu bạc. Nhờ vậy mà cô có thể bay lượn thỏa thích. Cô vui sướng vô cùng. Cô đã nghĩ rằng mình là người may mắn và hạnh phúc nhất thế gian. Cô chỉ cần mãi mãi như thế này, hạnh phúc hôm nay, ngày sau, mãi mãi và mãi mãi.... Nhưng rồi,  một ngày nọ, khi vị thần Định mệnh đưa cô đến bên một người đàn ông, cô sẽ thay đổi, hay là … Định mệnh là gì mà khiến cho ta gặp nhau, yêu nhau, chia tay, thành người dưng, rồi lại quay lại, mãi luẩn quẩn trong vòng xoáy tình trường? Định mệnh là gì, liệu có khiến con người ta thay đổi? Định mệnh là gì mà khiến con người ta buồn vui, hạnh phúc đau khổ xen lẫn? Định mệnh có xảy ra với tất cả mọi người ? Định mệnh liệu có tồn tại? Ngày thứ nhất, cô gặp anh khi tình cờ di dạo ven bờ hồ. Mặt nước lăn tăn gợn sóng, những cơn sóng nhỏ cứ dạt dào nối tiếp. Sự chuyển động đó khiến cô hứng thú. Cô đưa tay vớt vớt những giọt nước rồi vô tình trượt chân ngã xuống nước. Cô được anh  vô tình cứu được. Tất cả chỉ là vô tình. Nhưng, gặp gỡ, đó là có Duyên. Ngày thứ hai, cha mẹ cô giới thiệu cho cô một người chàng trai lạ. Đó là người mà cha mẹ cô ưng ý. Anh ta khẽ hôn lên đôi tay cô và khuôn miệng thì rủ rỉ vào tai cô những lời hứa ngọt ngào. Anh ta nói:” Chúng ta đã có Duyên với nhau, thì nên xuôi theo Duyên số em ạ! Anh yêu em, anh sẽ mang đến hạnh phúc trọn đời cho em.” Ngày thứ ba, người bạn gái giới thiệu cô với người anh trai đi học xa lâu ngày mới về. Ánh mắt khẽ lướt qua nhau bởi sự ngượng ngùng lần đầu gặp mặt. Ẩn trong đó là chút tình, chút luyến ái của anh dành cho cô. Cái Duyên đã khiến anh và cô gặp nhau. Ngày thứ tư, người bạn học len lén đặt một lá thư trong ngăn bàn cô. Sự vội vàng, lúng túng của cậu biểu hiện ra ngay sau đó.  Dáng vẻ thư sinh, thư thái của cậu dường như biến mất. Suốt  buổi học cậu chỉ dám lén nhìn sự thay đổi cảm xúc trên gương mặt cô, và, khi cô quay lại thì cậu quay nhanh đi, ngó lơ như không có chuyện  gì xảy ra. Ngày thứ năm,… … Ngày thứ n, chàng trai ngồi dưới gốc bạch đàn ôm cây ghi-ta vừa đàn vừa hát. Cô ngơ ngẩn khi nhìn thấy anh. Gió khẽ lướt qua tán lá. Những âm hưởng từ tiếng đàn của anh cất lên và tiếng lá khô xào xạc khiến cô ngỡ như mình đang lạc vào cõi tiên. Giọng anh trầm ấm, ngân vang như chứa ngàn nỗi tâm sự muộn phiền. Cô đột nhiên muốn biết điều gì khiến anh phải buồn như vậy? Cô muốn biết, muốn biết thêm về anh, muốn biết tất cả về anh…  Liệu như thế có là quá tham lam? Cô nhìn anh không chớp mắt, dường như trong phút chốc tim cô đã lỡ đập một nhịp. Thần Định mệnh ơi! Ngài phải chăng đang mỉm cười với con? Cô soi gương, đôi cánh bạc vẫn còn. Cô không xòe rộng nó nữa mà cụp lại. Cô nghĩ về anh, trầm tư, sâu lắng,.. Nhật kí của cô thay đổi kể từ khi cô nhìn thấy anh. Ngày thứ nhất, cô đến những nơi anh thường đi qua, nhìn ngắm những khung cảnh anh vẫn ngắm mỗi ngày. Tự tương tư và tự mỉm cười với hạnh phúc nhỏ nhoi ấy. Ngày thứ hai, cô vội vã ra khỏi nhà để đến kịp giờ xem anh biểu diễn. Dù chỉ là một tập  nhỏ của club trường nhưng với cô thật lạ lẫm làm sao. Ngày thứ ba, cô ngắm mình trong gương, ngắm rất nhiều lần để chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ với anh. Mặc dù đó là một cuộc gặp gỡ nhóm. Ngày thứ tư, cô và anh đã nhắn tin cho nhau những tin nhắn đầu tiên sau khi trao đổi số điện thoại trong cuộc gặp nhóm. Ngày thứ năm, cô tung tăng trong chiếc váy bồng bềnh đáng yêu màu trắng đi bên cạnh anh. Cùng dạo quanh, cùng ăn uống, cùng nói, cùng cười,… Ngày thứ sáu, anh ngỏ lời yêu. Không phải là những lời đường mật mà đó là những chia sẻ chân thành, bộc bạch. Ngôn từ tuy giản dị mà thấm vào lòng cô từng từ, từng chữ. Cô mơ màng trong hạnh phúc. Phải chăng đây chính là Định mệnh? Định mệnh đưa cô và anh đến gần nhau, rồi yêu nhau lúc nào mà chính cô cũng chẳng hay. Ngày thứ bảy, cô giận hờn khi anh đón cô muộn, cô giận hờn khi thấy anh đi cùng một người bạn gái, cô giận hờn vì anh luôn bận rộn, cô giận hờn vì…vì cô quá yêu anh… Ngày thứ tám, lời chia tay anh thốt ra thật lạnh lùng và tàn nhẫn. Cô bơ vơ lẻ bóng bước từng bước trên con đường mà anh vẫn nắm tay cô dắt đi. Cơn mưa đổ xuống cũng thật vừa vặn để  hòa lẫn những giọt nước mắt vào mưa để không ai nhìn thấy cô đang khóc. Ngày thứ chín, anh đột ngột xuất hiện và ôm ghì cô vào lòng. Anh khóc, cô cũng khóc. Cô khóc to như một đứa trẻ lần đầu biết khóc. Và cô thiếp đi trong vòng tay anh. Môi cô lưu lại nụ cười hạnh phúc vì anh đã trở về bên cô. Ngày thứ mười, cô chìm trong men nồng của tình yêu khi chiếc nhẫn cưới được luồn vào ngón tay áp út. Và, tiếng chuông nhà thờ ngân lên, nụ hôn nồng cháy của anh trong buổi lễ làm cô hạnh phúc tưởng chừng như nghẹt thở. Tình yêu đã đơm hoa kết trái bằng một đám cưới đầy viên mãn. Ngày thứ mười một, cô cất đôi cánh bạc vào sâu trong ngăn kéo. Cô không cần nó nữa. Vì cô đã có anh. Hạnh phúc của cô chỉ đơn giản là được ở bên anh, cùng anh trải qua những thăng trầm của cuộc đời. Anh chính là đôi cánh nhiệm màu giúp cô bay đến bất cứ nơi nào cô muốn, che chở cô mỗi khi cô yếu lòng, dang rộng đón cô vào lòng bất cứ lúc nào cô muốn,… Định mệnh liệu có  tồn tại? Chắc chắn là có. Nguyễn An dinhmenhcotontai  

Bình luận

Viết Đánh Giá
V
Like
B
Hay, like cái.
H
Định mệnh là có thật.
P
và Định mệnh đưa chúng ta đến với nhau...
N
hạnh phúc của người con gái không nhất thiết phải có bóng dáng của người con trai
D
hì, bài viết ý nghĩa
Z
Có nhiều người bước qua đời nhau nhưng trong số đó có mấy ai ở lại. Gặp được nhau là Duyên. Ở bên nhau hay không là do Phận. Bởi vậy, Định Mệnh là thứ không ai nắm bắt được và đương nhiên là nó có thật.
D
Định mệnh là cái chi chi????
N
bài viết hay..
D
hay quá An Khìn ơi..