Thanh toán

Khi yêu - Đừng: "Nếu" hay "Giá như"

Đăng bởi Marry Doe - 18/01/2016   |   Lượt xem: 771

Nếu... Ngày mai ta thức dậy... Em vẫn còn thấy anh. Đó là Hạnh Phúc. Sống ý nghĩa gì nếu em không còn... Anh! ........... Yêu nhau xin đừng hẹn kiếp sau. Vì ta có nhớ gì của kiếp trước trong kiếp này..........

Sáu giờ tối. Ly ngồi lặng lẽ trong căn bếp đang tỏa hương thơm ngát của những món ăn mà Dũng thích nhất. Anh vẫn chưa về dù giờ tan làm đã qua khá lâu. Thỉnh thoảng anh vẫn về muộn nếu bạn bè rủ đi đâu đó giải khát bằng vài cốc bia tươi hay những chầu bóng đá giao hữu. Thông thường anh vẫn gọi điện về cho cô, nói cô đừng chờ cơm. Dạo gần đây, anh đã thay đổi nhiều. Thờ ơ, lạnh nhạt và còn bóng gió không muốn cô quan tâm tới anh nữa. Cô phải làm gì cho đúng khi biết được sự thật? Hàng ngàn câu hỏi không câu trả lời quay cuồng trong tâm trí cô. Giá như anh yêu một ai đó hoàn hảo, giỏi giang, xứng đáng... Nhưng tình yêu thì làm gì có lý do. Ngày tháng anh bên cô nồng nàn, êm ấm cứ quẩn quanh khiến cô do dự... Người con gái mà anh đang yêu cô đã gặp. Cô gái ấy nhỏ hơn anh chục tuổi. Họ đã từng yêu nhau, từng chia tay để rồi anh gặp cô rồi lại quay lại với nhau khi anh đã có cô... Cô cứ luôn hỏi mình: "Thật ra, anh đã từng yêu cô?" "Tình yêu này là gì?" ... Tại sao lại cứ mãi loanh quanh không lối thoát. Không ai buông cũng chẳng ai níu. Cứ im lặng làm khổ nhau đến bao giờ? Giá như anh không quá lộ liễu khi đăng công khai những bức ảnh tay trong tay với cô gái kia... Nếu mấy cái khung cảnh không là nhà nghỉ và những trò mèo vờn chuột lố bịch. Cô ước gì mình không tìm hiểu sâu, không thấy tận mắt nghe tận tai. Có lẽ sẽ bớt đau hơn khi biết rõ bản chất thật của cô gái kia. Một người 17 tuổi đã cặp kè với đại gia, qua tay biết bao người đàn ông. Bòn vét của những người thành đạt, già đời nhưng tâm hồn vẫn trẻ trung mơ mộng yêu đương để đàn đúm, ăn chơi với những chàng trai trẻ kém mình dăm ba tuổi... Nếu cô gái đó không trơ trẽn công khai những cảnh ôm ấp người đàn ông bên trong nơi làm việc còn bên ngoài thì anh đang đứng đợi dưới mưa nắng, bụi đường... Nếu cô gái đó yêu anh thật lòng, tôn trọng anh trong từng câu nói. Đằng này toàn là những lời trống không chẳng chủ ngữ vị ngữ, cứ như thể chủ nhân và nô lệ. Những yêu cầu vật chất thô thiển mà khi anh đáp ứng rồi người ấy nào có biết ơn hay trân trọng. Nếu anh nói hết với cô về mối tình 7, 8 năm có lẻ đó của anh và cô ấy. Cô ít nhiều sẽ cảm thấy dễ hiểu và thông cảm hơn. Có điều cuộc sống không như ta mong muốn, còn ta phải tự quyết định số phận. Có thể là sai lầm, hối tiếc trong tương lai. Nhưng không còn lựa chọn nào khác. Tiếng nước sôi réo trên bếp, cô hạ nhỏ lửa để ninh cho thịt nhừ hơn trong lúc gọt rau củ... Nêm nếm gia vị, món canh thập cẩm đầy đủ chất thơm ngọt. Tình yêu cũng khác nào những món ăn có sắc xanh, đỏ, vàng, nâu, xám... có mặn, đắng, chua, cay,... Giọt nước mắt bỗng lăn dài trên mi, nhỏ xuống thìa nước canh nóng bỏng cô đang đưa lên môi... Cô lấy từ trong túi đồ dùng mới sắm thêm lúc chiều ra chai thuốc chuột... Cô đã nâng lên đặt xuống nó biết bao lần cho tới lúc nhìn thấy anh xách đồ cho người con gái kia bước ra khỏi cổng siêu thị. Hôm nay là sinh nhật cô còn họ thì vui vẻ mua sắm và đăng lên trang cá nhân những dòng tình tứ: "Thích nhất là được đưa tình yêu mình đi siêu thị." "Thích gì, lại tốn tiền với phải xách đồ nặng thôi nhỉ, hihi." "Có nhiều người muốn thế mà lại không được đấy." Những gì cô đã chịu đựng, nhẫn nhịn, hy sinh, lo lắng vì anh...?... Anh đã quên hết rồi sao? Anh sẽ nghĩ gì khi nhớ về cô, có cảm thấy chút day dứt, ân hận? Chắc không đâu bởi anh đang cười rất tươi, vòng tay ôm rất chặt... Người không phải là cô. Cô mở nắp chai thuốc, dốc sạch vào nồi canh. Lau vội những giọt nước mắt đã khô. Khi nghe tiếng anh ngoài cửa. - Anh về rồi này, em vẫn chưa ăn cơm tối à? Anh đi tắm rồi nằm nghỉ chút đây. Em ăn một mình đi nhé. - Để em lấy đồ cho anh. Em vừa nấu xong. Anh tắm rồi ăn với em một chút. Anh quên hôm nay là ngày quan trọng đối với em à? - Hôm nay là ngày gì em? Anh còn chẳng nhớ nổi ngày tháng luôn nữa. Dạo này công việc nhiều, phải tăng ca triền miên. Oải lắm, lát em mát-xa cho anh nhé. - Vâng ạ. Cô chuẩn bị bàn ăn, nhìn anh bước ra từ phòng tắm, cơ thể cường tráng phần ngực trắng hồng như da em bé còn vương những giọt nước long lanh trong ánh đèn màu... Kỷ niệm xưa lại ùa về khiến cô rưng rưng... Những giọt nước mắt nuốt ngược vào trong trở thành chiếc gông, cột chặt nỗi buồn vào sâu thẳm trái tim cô. - Em mua những đồ anh dặn chưa? Đưa anh nào. - Thôi chết, em quên rồi. Để em đi luôn không nó đóng cửa mất. - Ừ, em đi đi. Hôm nay hết hạn rồi. Cô vội vàng lao ra đường, dòng người tấp nập, xô bồ ngược xuôi... Mắt cô nhòa lệ hòa trong đám đông xa lạ đó. Cô đang rất hạnh phúc, cô có thể giả câm, giả điếc, giả mù để tận hưởng hạnh phúc ảo đó... Tại sao cô lại không cam tâm.?. Tiếng còi xe giục giã những con người còn đang khó khăn, bon chen làm việc trong lúc những người khá giả đã được nghỉ ngơi bên gia đình người thân... cố gắng nhanh hơn để còn trở về cho người ở nhà yên lòng. Tiếng người nói xôn xao, ồn ào. Tiếng thét vang cùng tiếng phanh gấp của làn xe cộ bỏng rát, cháy khét mặt đường nhựa... - Gọi cấp cứu mau. - Ai là người thân của cô ấy. - Máu chảy nhiều quá, cầm máu trước đi. - Tôi cần nhóm máu 0. - Ai nhóm máu 0 không? Nhóm máu chuyên cho. Anh buông rơi chiếc điện thoại khi nhận được thông báo. Cô bị tai nạn bởi đã đi sai đường, đã rẽ ngang khi không được phép. Bỏ mặc căn nhà vắng cô tĩnh lặng đến âm u lạnh lẽo, anh xô đổ cả những món đồ ăn cô đã cất công bày biện đẹp đẽ trên bàn để chạy tới bệnh viện. ... Để ôm lấy cô lạnh giá trong tấm khăn trắng... Anh không thể khóc trước nỗi đau quá lớn này. Nếu... cô mở mắt và nắm lấy tay anh. Anh sẽ nói: "Anh yêu cô, yêu rất nhiều." Sẽ trả lời những câu hỏi còn bỏ ngỏ của cô. Anh cứ nghĩ cô sẽ luôn ở mãi bên anh dịu dàng, nồng nàn... Nụ cười cô, ánh mắt cô... Làm sao anh có thể quên? Cô vô hình đứng bên anh. Có thể nghe nhưng không thể nói... Những con chuột ngửi thấy mùi thức ăn trong căn nhà trống thì rủ nhau kéo tới. Chúng đã được đánh chén một bữa no nê trước khi chết. Những con mèo ăn thịt những con chuột đã chết. Mèo chết. Người chủ những chú mèo kẻ tiếc của làm thịt ăn vì thịt mèo vừa ngon vừa bổ. Người thương xót mang chôn vào gốc cây những mong cây có thêm dưỡng chất sẽ tươi tốt. Chẳng ngờ cây lại chết. Những con mèo hoang chết gục nơi dòng nước, nước cuốn đi rồi mắc lại đâu đó. Cá kéo tới rỉa thịt rồi cá chết... Vòng luân hồi đó cứ quay đi, quay lại mãi chẳng dừng... Nơi chân trời xám xịt mở ra quầng sáng, một thiên thần trắng tinh khôi dang rộng vòng tay đón cô. - Tại sao, con gây tội lại được lên thiên đường? - Tất cả đều được lên thiên đường để định tội. Để được thấy sự bình yên, thanh thản mà họ không bao giờ có được nữa. Đó là hình phạt nặng nhất. Cô bừng tỉnh khỏi giấc mộng dài bởi vòng tay ấm áp của anh đang lồng qua eo cô, cùng một nụ hôn trên má... Từ khóe miệng cô chảy ra dòng máu đỏ tươi. Cô gượng cười nhìn anh lần cuối, khẽ mấp máy đôi môi đã chuyển màu tái nhợt... - Nếu... Yêu nhau xin đừng hẹn kiếp sau. Vì ta có nhớ gì của kiếp trước trong kiếp này... Chiếc chai thủy tinh trong veo tuột khỏi tay cô rơi xuống sàn vỡ tan... Những mảnh vỡ sắc nhọn không thể ghép liền lại. Nếu có cố gắng hàn gắn cũng sẽ nhận lấy vô vàn vết thương. Tựa như mảng ký ức rời rạc quẩn quanh trong anh và cô lúc này. Anh đã phải kiên trì lắm mới gặp được cô. Ba lần tự tìm tới nhà, khi thì nhầm số khi thì bị cô từ chối... Anh đã phải khó khăn lắm mới xoa dịu được những tổn thương lòng trong quá khứ của cô. Cô đã bị lừa dối, bị phản bội, bị ép buộc... Anh đã ba lần nắm tay cô trong buổi tối sinh nhật anh, những cái nắm tay mà cô cảm thấy chưa dứt khoát, chưa thật chặt... - Vợ yêu chồng nhiều không? Anh đã không còn hiểu được suy nghĩ của cô nữa rồi. Cô muốn gì? cần gì? và sẽ làm gì? ... Chỉ có thể hẹn lại kiếp sau. Anh luôn mong cô sẽ đợi anh và anh sẽ tìm được cô sớm hơn. Để không phải yêu một người không xứng đáng đến mù quáng như kiếp này chỉ vì người ta đã đến trước. ............... Chọn Lựa - Giản Đơn .........

Bình luận

Viết Đánh Giá
B
Buồn quá, tình yêu đôi khi lại hủy hoại một con người