Thanh toán

Mình mãi là bạn tốt, anh nhé!

Đăng bởi Marry Doe - 20/08/2015   |   Lượt xem: 906

Mỗi cuộc tình đi qua đều để lại cho ta những nỗi buồn, nhưng theo thời gian nó cũng sẽ nguôi ngoai. Gần một năm kể từ ngày mình chia tay đấy anh nhỉ? Tình yêu cũng không còn nồng nàn như trước nữa nhưng em mong mình mãi là bạn tốt, anh nhé!

Quen anh qua Zalo, cũng chỉ vì cái nick name của anh là sở thích với em "HT Capuchino" và Công ty nơi anh làm không quá xa Công ty em. Cũng chỉ nghĩ rằng làm quen để chat cho vui thôi, coi như có thêm một người bạn. Anh hơn em 1 tuổi, quê Thái Bình, làm ở đây đã hơn 4 năm. Một điều làm em ngạc nhiên hơn cả là trông anh cũng cao to, đẹp trai, phong độ ấy thế mà 30 rồi vẫn chưa lấy vợ. Nghĩ bụng "Chắc kén quá ấy mà!"

 Ngày đầu tiên nói chuyện em giới thiệu em tên Hương, làm kế toán, còn anh tên Thao là kỹ sư cơ khí. Giới thiệu rõ rành rành hết cả rùi, còn cho cả số điện thoại nữa ấy vậy mà tối đến đang ở nhà thì anh gọi điện. 

- Anh nói "Anh xin lỗi nhưng cho anh hỏi lại là Em tên là gì? Anh quên mất rồi"

- "Em đã giới thiệu rùi mà, anh không nhớ ạ?"

- "Ừ, anh quên mất rùi, em nói lại cho anh để anh lưu số vào danh bạ"

- "Vậy em giới thiệu lại cho anh nhé! Em tên là Hương"

... Cuộc điện thoại kéo dài hơn 1 tiếng đồng hồ, chủ yếu là tám chuyện trên trời dưới bể.

Ngày hôm sau, em mới đi làm về được 1 lát thì anh gọi điện, hỏi thăm qua vài ba câu xem ngày hôm nay em đi làm thế nào, có mệt không, em nấu cơm chưa?... Và khi chuẩn bị kết thúc cuộc nói chuyện, anh hỏi:

- "Em cho anh hỏi câu này nhé, em tên là gì ý nhỉ? Hôm qua anh quên chưa lưu tên"

- "Trời! Bó tay cái anh này, hôm qua vừa hỏi tên xong lại quên rồi"

- "Ừ, anh bảo lưu số em lại mà quên chưa lưu, hôm nay nhớ ra định lưu thì quên mất tên em là gì rồi"

- "Em giới thiệu 1 lần này nữa thôi nhé, không có lần thứ 4 nữa đâu"

Vậy là lại giới thiệu thêm một lần nữa. Ngĩ bụng cái ông này bị làm sao không biết, mai mà hỏi lại nữa thì nghỉ chơi luôn.

Cũng như vậy, ngày hôm sau em đi làm về anh lại gọi điện, mở đầu cuộc nói chuyện em hỏi luôn:

- "Anh biết tên em là gì không?"

Anh cười: "Anh nhớ rồi, không quên nữa đâu. Em tên là Hương"

Từ đấy, thỉnh thoảng nói chuyện em lại bất chợt hỏi anh câu hỏi có nhớ tên em là gì không? Và anh không khi nào quên nữa (thật may).

Dần dần em với anh nói chuyện với nhau nhiều hơn, kể nhau nghe về cuộc sống của mình. Anh là con trai đầu trong một gia đình chỉ có 2 anh em, dưới anh còn một cô em gái. Anh cũng đã trải qua vài mối tình nhưng cuối cùng họ đều không hợp với anh. Còn em một phụ nữ đã qua 1 lần đò với 1 cô con gái xinh xắn năm nay đã 6 tuổi.

Một buổi chiều, anh và em quyết định gặp mặt nhau cho biết bằng việc anh mời em đi thưởng thức Capuchino, thứ mà cả anh và em đều thích. Em đồng ý nhưng thật không may khi mà vừa mới đến chỗ hẹn để cùng đi thì trời kéo cơn mưa ầm ĩ, mà đường đến quán cafe thì hơi xa. Thôi để lần khác vậy, còn lần này anh mời em đi ăn ở gần đây cho đỡ mưa. Bữa ăn khá vui vẻ vì anh và em có vẻ hợp nhau.

Từ đó em và anh gặp nhau nhiều hơn, hôm thì cafe, hôm thì đi ăn. Anh nói, em là người con gái khá chín chắn, hiểu biết. Anh rất thích nói chuyện với em. Sau đó anh mới em về phòng trọ anh chơi cho biết. Phòng trọ của anh cũng khá rộng rãi, dù ở một mình những anh cũng sắm đầy đủ, nồi niêu xoong chảo, bát đũa...chả thiếu thứ gì. Mỗi tội cái khu bếp của anh vì lâu ngày anh lười không nấu ăn nên đã phủ bụi hết cả. Em bảo để hôm nào em rảnh e qua dọn cái bếp của anh rồi em nấu cơm 2 anh em ăn. Anh đồng ý ngay. Được cái tính anh trẻ con, em thì cũng khá vô tư nên chẳng có gì ngại. Em gọi anh bằng đại ca, còn anh gọi em là tiểu muội.

Em nấu ăn khá ngon nên dần dần anh nghiện cơm em nấu, cứ rảnh là gọi em qua mua đồ về nấu cơm cho anh ăn. Và cái gì đến cũng đã đến, em và anh yêu nhau lúc nào chẳng biết. Mặc dù cả em và anh đều biết rằng đến với nhau là rất khó khi em là phận gái nạ dòng còn anh là con trai duy nhất của một gia đình gia giáo. Nhưng mình vẫn yêu nhau, yêu thật nhiều! anh quen với việc những bữa cơm có tay em nấu, quần áo có tay em giặt, nhà cửa có tay em dọn dẹp... Còn em quen với việc ngày ngày được nghe anh hát, mặc dù nhiều lúc anh hát làm ầm ĩ  cả dãy phòng trọ, rùi còn hét toáng vào tai em làm điếc cả tai. Rồi quen với những ly cafe có anh ngồi bên cạnh...

Càng yêu anh nhiều em càng cảm thấy buồn, vì biết chắc tình yêu này chẳng mang đến kết quả. Anh nói em đừng buồn, chỉ cần mình yêu nhau là đủ rồi, còn việc gia đình, anh sẽ cố gắng, biết đâu mọi thứ có thế thay đổi.

Nhưng em biết chẳng thế thay đổi được, em cũng không muốn anh vì em mà phải cãi lại bố mẹ. Suy nghĩ rất nhiều và em quyết định đi công tác xa 4 tháng, quyếtđịnh xa anh một thời gian, mong rằng xa mặt thì sẽ cách lòng. Anh sẽ tìm được người con gái khác phù hợp với anh hơn em.

Nhưng sau ngần ấy thời gian xa nhau, anh vẫn chẳng yêu ai, ngoài em ra thì chỉ biết lao vào công việc. Anh nói, anh chỉ thèm cơm em nấu thôi. Và em cũng vậy, em nhận ra một điều, em yêu anh nhiều hơn em nghĩ.

Nhưng rồi càng ngày, bố mẹ anh giục anh lấy vợ nhiều hơn vì anh cũng không còn ít tuổi và bố mẹ anh thì muốn có cháu bế. Bố mẹ anh muốn anh lấy 1 cô bé ở gần nhà rồi về quê làm để còn phụng dưỡng bố mẹ. Em cũng khuyên anh, nếu thấy người con gái ấy tốt thì anh cưới đi cho vui lòng bố mẹ. Nhưng anh kiên quyết là không.

Một lần anh hỏi em rằng, em có đồng ý làm vợ anh mà không đăng ký kết hôn, không tổ chức đám cưới, chỉ ở bên cạnh a suốt đời không? Em suy nghĩ một lát và trả lời là “Không”. Anh à!em yêu anh lắm nhưng em không muốn em làm tổn thương đến bố mẹ anh, làm sứt mẻ mối quan hệ gia đình giữa anh và bố mẹ. Anh là con trai duy nhất, anh có trách nhiệm phải phụng dưỡng bố mẹ, bố mẹ đã nuôi anh khôn lớn, ăn học đàng hoàng thì anh cũng phải đền đáp công ơn cho bố mẹ chứ, anh không thể làm cho bố mẹ buồn được. Và cuối cùng em quyết định chia tay anh, để anh tìm được một người con gái khác hợp với anh hơn.

Ngày em nói lời chia tay, cả em và anh đều khóc rất nhiều. Lần đầu tiên em nhìn thấy anh khóc, những giọt nước mắt cứ nặng nề rơi. Anh không đồng ý và mong em thay đổi nhưng em không thay đổi đâu, em đã quyết tâm rồi, quyết tâm rời xa anh!

Không lâu sau, anh nghỉ việc và về quê làm. Thỉnh thoảng anh vẫn nhắn tin nói chuyện với em, anh cho biết cuộc sống của anh có nhiều thay đổi, công việc mới không thuận lợi lắm nhưng anh thấy khá thoải mái. Hỏi về chuyện tình cảm, anh nói cũng có nhiều người con gái thích anh nhưng anh chưa yêu ai cả vì không ai được như em. Anh còn gửi ảnh của mấy cô bé đó cho em xem mặt xem có được không? Em thấy mấy cô bé đấy được mà, anh yêu đi. Nhưng anh chê hết điểm nọ đến điểm kia.

“Anh à! Ngoài 30 rồi đấy. Không còn trẻ nữa đâu.”. Anh cười: “ Anh còn trẻ lắm!”

Mỗi cuộc tình đi qua đều để lại cho ta những nỗi buồn, nhưng theo thời gian nó cũng sẽ nguôi ngoai. Gần một năm kể từ ngày mình chia tay đấy anh nhỉ? Tình yêu cũng không còn nồng nàn như trước nữa nhưng em mong mình mãi là bạn tốt, anh nhé!

Bình luận

Viết Đánh Giá
S
Cảm ơn bạn!
H
Sau chia tay vẫn là bạn, cũng là một mối tình đẹp
S
Cảm ơn bạn nhiều!
V
Chúc tình bạn đẹp sau chia tay.