Thanh toán

Một chuyện trả thù tình...

Đăng bởi Marry Doe - 08/12/2015   |   Lượt xem: 795

Biết bắt đầu như thế nào nhỉ, thôi thì cứ giới thiệu đôi chút về bản thân mình vậy, dù gì tôi cũng là 1 trong số nhân vật chính của câu chuyện mà tôi sắp kể dưới đây.

Tôi là thằng em, trong gia đình có 2 con, ông anh tôi thì miễn bàn, giỏi giang thành đạt các thứ. Ba tôi là công chức đã về hưu, loại công chức không quen không biết, không con ông cháu cha, bị các sếp cho ăn hành liên miên.

Vô hình chung đã tạo nên trong ông cái tư tưởng là con ông phải hơn con “những thằng đó”, ông anh tôi làm được điều này, nhưng tôi thì không.

Ì ạch ở cái trường cấp 3 tốt nhất quận, rồi 1 trường đại học được cho là tốt, nhưng cuối cùng không qua nổi kì thi tốt nghiệp, rồi đi nghĩa vụ, trở về làm thằng viên chức quèn được gọi là thanh tra xây dựng ở phường, tối xách đít đi học cái gọi là tại chức.

Một thằng viên chức hiền lành, bình đạm.

Đó là cái vỏ của tôi.

Thực chất, tôi là một thằng giang hồ, nhưng là loại “có chữ” chứ không phải loại “có số”

Tôi hại người bằng điện thoại, máy tính, qua cá cược đá banh, cho vay nặng lãi, hùn hạp mở các loại quán xá đầu độc thế hệ trẻ nhiều hơn là động tay động chân.

Tôi đã tha hóa đến với phần tối của xã hội như thế nào, những mối quan hệ của tôi, vì sao tôi vẫn còn ngồi đây mà chưa xộ khám, vv … xin mạn phép không bàn.

Về tâm lí, tôi đã chuẩn bị từ lâu lắm rồi, tôi tâm niệm rằng mình có hai chân thì một chân đã đặt trong tù, còn chân kia đã đặt trong hòm rồi.

Tôi có tiền tỉ trong những cái tài khoản ngân hàng, đó là điều an ủi cho ván cược mà tôi lấy chính mình ra đặt.

Và một cách tình cờ, tôi quen em.

Thật ra là một thằng đồng nghiệp của tôi làm quen với bạn thân của em, hẹn gặp mặt, cô bạn đó dắt theo em, còn thằng kia thì dắt tôi theo, tính trước cả rồi, tôi sẽ đánh lạc hướng “kì đà cản mũi” để thằng bạn dễ dàng tán tỉnh cô gái kia.

Nhưng con “kì đà cản mũi” này thật sự đã cuốn hút tôi.

Em có đôi mắt đẹp, ẩn sau cặp kính, dáng người nhỏ nhắn ưa nhìn, khuôn mặt trái xoan đáng yêu và đôi môi không thể chê vào đâu được, đặc biệt là giọng nói, giọng nói ngọt ngào ấy đã hút hồn tôi ngay từ lần đầu gặp gỡ.

Em là dân tỉnh, lên Sài Gòn từ lúc còn là sinh viên, nói chung là cũng khá lâu rồi, vẫn ở nhà trọ, lúc đó em đang làm việc ở một công ti xuất nhập khẩu, công việc của em phải tiếp xúc với rất nhiều người, và em rất tự tin cũng như khéo léo trong khoản ăn nói.

Tán tỉnh mãi, 6 tháng sau em mới trở thành bạn gái tôi. 

Tôi nói lời tỏ tình trong buổi tối tất niên, trên quán café sân thượng, lúc xem pháo hoa mừng năm mới, nghe cũng lãng mạn nhỉ.

Nhưng vài ngày sau, trong một buổi café, em nói với tôi rằng em nhận lời quen tôi vì muốn quên bạn trai cũ, người em vừa chia tay 1 tháng trước.

Thằng đó được em mô tả là kẻ ăn chơi, rượu chè, ham mê cờ bạc cá độ đến nỗi gia đình từng phải lặn lội sang bên Campuchia chuộc mạng về (biết đâu lại là 1 nạn nhân của tôi nhỉ) – mà thôi, không nói nhiều về tay này, vì hắn hầu như không xuất hiện trong phần tiếp theo, cũng như hiện tại đã nằm dưới 3 tấc đất kia vì đập đá quá liều.

Em nói với tôi, sau cuộc tình đó, em cảm thấy mình không còn trẻ để tiếp tục phiêu lưu, muốn tìm một người chồng thật sự. Em cũng nói với tôi rằng em không yêu tôi lắm, nhưng thấy tôi là người đáng để em cho một cơ hội.

Và sau đó, tôi bắt tay vào việc chiếm lấy trái tim em. Tôi bỏ công hàng ngày mua bữa trưa với những món em thích, mang đến công ti em, đưa đón em hàng ngày, rồi thì ăn tối nhà hàng, café, công viên, điện thoại, nhắn tin, Facebook, … đủ các kiểu.

Sếp và đồng nghiệp em cũng có thiện cảm với tôi. Họ gần như chắc chắn một ngày nào đó sẽ nhận được tấm thiệp cưới ghi tên em và tôi.

Nắm tay, ôm hôn, những cử chỉ thân mật, và rồi em đồng ý chuyến du lịch Đà Lạt chỉ có 2 người, và cái gì phải đến cũng đến.

Em thú nhận với tôi rằng em không phải cô gái trinh trắng, đã có vài người đàn ông đi qua đời em. Trong lòng tôi có một cảm giác gì đó, nhưng điều này tôi đã dự liệu trước nên không hề shock, chỉ có chút không vui.

Tôi nói với em: “Quá khứ là chuyện đã qua, hãy cứ quên nó đi, điều anh cần là em chung thủy với anh và chúng ta sẽ sống hạnh phúc với nhau, thế là đủ”

Em muốn gặp gia đình tôi, trong lòng tôi hơi chột dạ.

Thật sự, tôi là thằng con mang đến sự xấu hổ cho ba tôi, và vì vậy tôi và ông mâu thuẫn, trong hàng chục năm. Mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm và rồi không thể chung sống dưới cùng mái nhà.

Tôi bỏ nhà đi và ba cũng từ mặt tôi.

Tôi cũng không muốn nhắc nhiều, chỉ trong vòng 4 chữ: không thể cứu vãn

Tôi nghĩ đến gia đình ba mẹ nuôi của tôi ở Tây Ninh, nơi tôi đi nghĩa vụ ngày xưa.

Ba mẹ nuôi của tôi là những người nông dân hiền lành, họ không có con nên xem tôi như con ruột của họ. Tôi xem họ như gia đình của mình và luôn về mỗi dịp lễ tết.
Và rồi mọi thứ diễn ra tốt đẹp, em rất vui và rất thích “gia đình” tôi.

Tôi và em đã từng nói đến đám cưới, ngôi nhà và những đứa trẻ.

Tôi thôi không làm nhà nước nữa, mà chuyển sang công ti tư nhân, rồi tự kinh doanh, cũng như dần dần bỏ hẳn những việc làm ăn phi pháp trước đây.

Em chuyển sang công ti nước ngoài, cũng bận rộn hơn, thời gian hai đứa bên nhau không còn nhiều như trước.

Nhưng trái đất tròn, giấy không gói được kim.

Tôi chỉ biết quá khứ của em, đại khái, qua lời kể của em,

Một khách hàng của tôi tình cờ nhìn thấy hình tôi và em, anh này hóa ra lại là bạn cùng lớp thời đại học của em.

Sự tò mò thôi thúc trong tôi.

Và tôi không thể kiềm chế, âm thầm tìm hiểu.

Tôi có quyền biết vợ sắp cưới của tôi đã từng là người như thế nào.

Khai thác chuyện từ đàn ông rất dễ, hãy cứ để men rượu làm tất cả

Tôi đau xót khi biết em từng “sống thử” như vợ chồng với người yêu đầu tiên của em hàng mấy năm trời, đó cũng là kẻ biến em trở thành đàn bà, cũng là thằng Sở Khanh sau đó phụ bạc em mà chạy theo một cô gái khác

Em đã từng rất suy sụp, trầm cảm.

Rồi người ta thấy em cặp với một người đàn ông đứng tuổi, hơn em một con giáp là ít

Đó là những gì anh bạn kia biết.

Kể cả thằng bồ cũ ăn chơi, cờ bạc, vậy là em đã qua tay ít nhất 3 người đàn ông.

Dĩ nhiên là phải có cái khoản lên giường rồi, đàn ông nào chẳng vậy, tôi cũng không ngoại lệ.

Tôi không phải người rộng lượng, nhưng tôi yêu em đủ để bỏ qua tất cả quá khứ của em, miễn là em chung thủy với tôi.

Nhưng từ ngày đó, trong tôi đã thay đổi, dễ nghi ngờ hơn.

Những buổi em về trễ, đi gặp đối tác, tiệc tùng với đồng nghiệp …

Có những lúc, khi em trở về, có cái gì đó khang khác trong đôi mắt em, chỉ thoáng qua, nhưng lúc này tôi đã có thể nhận ra.

Rồi, tôi lén cài định vị vào xe em, cài phần mềm theo dõi vào điện thoại, mướn thám tử, tiền chỉ là chuyện nhỏ cho cơn điên tình.

Tất cả đều thực hiện lén lút một cách hoàn hảo, tôi vẫn làm ra vẻ bình thường, em chẳng hề hay biết, có lẽ vì em tin là tôi yêu em.

Hoặc em cho tôi là một thằng thật thà, khờ khạo như cái vỏ bề ngoài của tôi.

Và ngày hôm đó, ngày mà lẽ ra tôi và em sẽ về thăm “gia đình” tôi.

Em nhận được một cuộc gọi, và sau đó bảo tôi là hủy kế hoạch, vì em sẽ được tham gia chuyến team building vài ngày với công ti, chỗ đó lẽ ra là của một bạn khác nhưng bạn ấy bất ngờ bị ốm nên em được gọi tham gia.

Tôi vẫn làm ra vẻ vui vẻ, còn giúp em sửa soạn hành lí.

Nhưng kì thực, tôi chỉ câu giờ, để thám tử của tôi kịp chuẩn bị và đi theo em.

Những ngày tiếp theo, tay tôi không rời điện thoại, chờ báo cáo của thám tử.

Cảm giác lúc đó à, ở dưới địa ngục còn sướng hơn.

Không hề có chuyến team building nào cả, em đến một resort ở Vũng Tàu, với một người đàn ông

Người đàn ông đứng tuổi.

Thám tử về, một phong bì lớn “vật chứng”, tôi bỏ chúng vào két sắt, khóa kín.

Tôi đủ cơ sở để cho rằng em đã chơi trò hai mặt với tôi ngay từ đầu.

Và em cũng về, với những câu chuyện tưởng tượng.

Tôi ôm em, hôn em, hỏi em có mệt không, và chẳng hiểu sao, lại nhắc đến câu chuyện vợ chồng tương lai, rồi cảm giác hình như em có hơi run rẩy, như có giọt nước mắt nào đó rơi trên vai tôi.

Hôm sau đi làm về, em đổ bệnh, sốt li bì mấy ngày, tôi vẫn cần mẫn chăm sóc em.

Không hẳn là đóng kịch, trong lòng tôi vẫn yêu em, nhưng em làm tôi đau, quá đau.

Hay có lẽ sự chăm sóc đó đã trở thành một thói quen

Sau khi bệnh dậy, có vẻ như em đã hối lỗi, tôi cảm thấy em ít liên lạc với thằng cha kia hơn, và em cũng chịu quan tâm, đối xử tốt với tôi nhiều hơn

Nhưng đã quá trễ, thật sự là đã quá trễ.

Satan đã đi vào lòng tôi. Tôi yêu em nhưng hận em.

Tôi lại tìm hiểu về gã đứng tuổi, từ đủ mọi nguồn.

Hắn tên Vinh, từng là một người Việt lăn lộn ở cộng hòa Czech nhiều năm, rồi về VN với 2 bàn tay trắng

Hắn gặp em, lúc em đang suy sụp, hắn vực em dậy, nếu không muốn nói là hồi sinh em, điều này cũng dễ hiểu, với sự từng trải của hắn.

Và rồi phụ nữ cũng có lúc yếu lòng, em trao thân cho hắn, hắn cũng không từ chối.

Và rồi hắn tìm một lí do hợp lí để đi lấy vợ, một phụ nữ dung mạo hơi xấu nhưng gia đình cực giàu, hắn nói rằng cô ta đang mang đứa con của hắn và hắn không thể từ bỏ.

Và một cách nào đó, hắn chia tay êm đẹp với em, em vẫn xem hắn là bạn, là người thầy, là ân nhân.

Tôi không thể hiểu và cũng không cần hiểu.

Việc gần nhất hắn đã làm, thế là quá đủ.

Hắn xem em như một con rau, trong khi vẫn tán tỉnh bà vợ giàu có, rồi lại tiếp tục chăn rau, dù cho em đã có người yêu – chồng sắp cưới.

Trong nội tâm, sự đắng cay trong tôi đã hóa thánh đốm lửa nhen nhúm một kế hoạch trả thù

Trả thù em, trả thù tất cả.

Dĩ nhiên là theo cách của người “có chữ”, chẳng dại gì mà đi theo vết xe đổ của thằng K mà báo chí đưa tin, giết người yêu, cuối cùng bị bắt và xử tử hình.

Nếu một thằng Sở Khanh đã hủy diệt em 

Lòng thù hận của tôi đủ biến tôi thành thằng Sở Khanh thứ hai, hủy diệt cả em và hắn.

Trước nay tôi và em khi quan hệ, rất cẩn thận trong việc tránh thai, nhưng tôi đã gạt em, đổi thuốc của em, dùng bao cao su đã bị đục lỗ, cuối cùng sau vài tháng cũng có kết quả.

Em gần như không phát hiện ra, tưởng rằng mất kinh là do tác dụng phụ của thuốc, tôi cũng mất không ít công sức để đánh lạc hướng em. Cuối cùng thì những cơn nghén xuất hiện, đến khi siêu âm thì thai đã 12 tuần tuổi.

Cũng cần phải nói thêm là dù đã qua tay 3 người đàn ông nhưng em chưa từng có thai lần nào và cũng không có kinh nghiệm về việc thai sản.

Tôi và em gấp rút lên kế hoạch cưới.

Thậm chí còn đến studio chụp hình cưới.

Lấy lí do chọn ngày tốt, tôi định “ngày cưới” khi cái thai đã được gần 5 tháng và bảo em về nhà mẹ đẻ để mẹ chăm sóc, dưỡng thai, chờ ngày cưới.

Em hoàn toàn không hề nghi ngờ gì về tôi cả.

Tôi đóng kịch quá khéo, đó là do cuộc đời này dạy tôi, để có thể tồn tại.

Nhưng khi em về quê, tôi bán nhà, sang tiệm, hàng ngày vẫn tiếp tục những lời dối gạt em về đám cưới

Các loại “bánh” , “phở”, “rau” tôi cũng đều thử qua, thời gian qua ngu ngốc tin lầm em, giờ xem như tự đền bù cho mình vậy.

Rồi tôi tìm gặp vợ thằng Vinh cũng như gia đình cô ta, kể tất cả, cũng đến lúc 3 mặt 1 lời, với đống chứng cứ hùng hồn của tôi, hắn còn có thể biện hộ gì ?

Gia đình cô vợ vốn cũng chẳng ưa gì hắn từ lâu, lại thêm vụ việc này, vạch mặt thằng đào mỏ thành công, hắn phải ra đi với hai bàn tay trắng.

Hiện tại, hắn đang ở nhà thuê , hàng ngày buôn bán nhỏ trong chợ để sinh sống, tối đến say khướt với thứ rượu đế cồn rẻ tiền.

Tôi cũng chi tiền lớn, tìm người chuyên nghiệp đến đánh thằng già khốn nạn ấy một trận, chẳng cần lấy mạng hắn hay cho hắn phải què quặt gì, chỉ đủ để từ đây đến cuối đời cái thằng nhỏ của hắn chỉ còn mỗi tác dụng là đi đái mà thôi.

Và đến ngày cưới, tôi biến mất như chưa từng xuất hiện.

“Gia đình” tôi ư, họ không thể biết tôi ở đâu, tôi cũng áy náy nên không liên lạc với họ nữa.

Còn gia đình thật của tôi, ha ha, cho dù có tìm đến cũng chẳng ích gì.

Cái thai đã quá lớn, việc bỏ nó có thể dẫn đến mất mạng hoặc vô sinh vĩnh viễn

Gia đình em, vốn trọng sỉ diện, sẽ như thế nào nếu biết đứa con gái – niềm tự hào của họ giờ lại chửa hoang, Rồi hàng xóm láng giềng đồn thổi.

Điện thoại tôi rung reo đến cháy máy, hàng tấn tin nhắn, email, tôi xóa hết, ko hề đọc qua.

Tôi gửi chuyển phát nhanh cho em một bản sao phong bì “chứng cứ”, ngoài ra không còn lời lẽ nào nữa, hi vọng ba mẹ em không đọc được nó, chắc họ sẽ đột quị mất.
Mà thôi, đời người là cát bụi mà.

Tôi cũng như cát bụi, bốn bể là nhà.

Việt Nam 80 triệu dân, em chẳng thể tìm thấy tôi lần nữa đâu.

Tôi cũng trở lại với suy nghĩ mình có hai chân thì một chân đã đặt trong tù, còn chân kia đã đặt sẵn trong hòm rồi.

Tiền thì tôi có đây, và cũng biết kiếm, nhưng người phụ nữ để cùng đi suốt cuộc đời thì chắc không, tôi không còn tin rằng trên đời còn tình yêu thật sự nữa.

Thời gian trôi qua.

Tôi vẫn vậy, vẫn là kẻ giang hồ cô độc. 

Trong khói thuốc hơi men có bóng hồng nhan nhưng về nhà, căn phòng tối om, không sức sống, một mình bên ban công với điếu thuốc, đôi khi cay mắt, chắc tại khói thuốc.
Em không thể tìm thấy tôi, nhưng tôi vẫn biết về em.

Em không hề trở lại Sài Gòn một lần nào nữa.

Em sinh con, bé gái, trở thành một bà mẹ đơn thân, không còn làm công ti nữa mà đi dạy Anh văn cho một trung tâm ở gần nhà, cũng nhận thêm việc kế toán về làm tại nhà.

Người ta cũng nói lại với tôi là không thấy em giao du, qua lại với người đàn ông nào, chỉ sống trầm lặng và nuôi con.

Vậy là tôi đã trả thù xong, lẽ ra tôi nên hãnh diện về mình, hay hạnh phúc chứ nhỉ.

Nhưng tôi thấy trống rỗng.

Đôi khi … 

Đi trên đường bắt gặp một cặp vợ chồng hạnh phúc dắt theo đứa con.

Trong lòng có chút gì đó ...

Đôi khi nó dâng thành một tiếng nói bảo rằng: hãy quay lại ...

Nhưng chắc là không thể.

 

(Sưu tầm)

Bình luận

Viết Đánh Giá

Chưa có bình luận nào