Thanh toán

Mùa Đông Năm Ấy

Đăng bởi Marry Doe - 07/06/2015   |   Lượt xem: 549

Một giá trị sẽ được ban tặng cho sự đợi chờ…nó sẽ là mãi mãi. ==> Tình yêu...là nỗ lực của sự chờ đợi...!

                                      



                           MÙA ĐÔNG NĂM ẤY

                                              

Một giá trị sẽ được ban tặng cho sự đợi chờ…nó sẽ là mãi mãi.



Cô ấy xinh tựa ánh ban mai, mơ mộng và biết yêu thương. Luôn mong muốn mình có một tình yêu đẹp và lãng mạn như trong tiểu thuyết vậy. Bao năm qua cô luôn mong đợi điều ấy.



Bạn thân của cô là Trang. Cùng chung phòng, là chị em tốt và cũng là người thân nhất khi cô lên thành phố để học. Khi buồn, khi vui hay cảm nắng một anh chàng nào đó, Trang là nơi duy nhất để cô giải bày tâm sự của mình.



Một người bạn đã giới thiệu cho cô về một trang web mới “trò chuyện với người lạ”. Khi nghe tên đã cảm thấy bị kích thích rồi, và cô quyết định chiến ngay và luôn.



Cô: “chào bạn”



Người kia: “hi”



Cô: “bạn là ai?”



Người kia: “không phải ma mà cũng chẳng là quỷ”



Cô: “Ừ”



Người kia: “Không phải là người mà sao có thể nói chuyện được? Từ hành tinh nào xuống vậy?”



Cô: “Hành tinh xanh -_-”



Người kia: “Có facebook không? Nói chuyện cũng khá thú vị đấy.”



Cô: “Cần thiết gì tôi phải cho bạn không? Không quen không cho.”



Người kia: “Ồ vậy à. Không quen vậy nãy giờ bạn nói chuyện với ma đấy. Mà girl hay boy vậy?”



Cô: “Anh không đoán được giới tính qua cách nói chuyện à? Bạn vẫn chưa đủ trình nói với tôi đâu.” – Đến đây cô cũng đã bắt đầu thấy thú vị với anh bạn mới quen này. Tài của cô là có thể đoán được giới tính của người khác chỉ cần thấy cách trò chuyện.



Người kia: “Không quan tâm. Facebook là gì?”



Cô: “Ơ hay cái anh này. Anh muốn biết facebook của tôi chứ gì?”



Người kia: “Không muốn biết vậy hỏi làm gì? Hỏi thừa.”



Cô: “Facebook của tôi là “Khoảng Cách”. Được chưa?”



Người kia: “Ok. Tôi kết bạn với cô rồi đấy. Cũng dễ thương ra phết.”



Cô: “Cảm ơn anh, tôi như vậy từ nhỏ rồi.” – Cô tý tởn cười.



Người kia: “Out đây.”



Nằm phịch xuống giường, cô thoãng chút mỉm cười. “Quen trên mạng à? Có vể cũng thú vị đây.” – Cô cười to khiến cả phòng ai cũng quay lại nhìn.



“Này, mày có chuyện gì vui kể tụi tao nghe đi. Giải toả niềm vui cho mày.” – Các cô bạn cùng phòng với cô tò mò hỏi.



“Mày vô duyên thế? Chuyện vui của tao mà giải toả à. Con điên.” – Cô nói và vẫn tủm tỉm cười làm cho các cô bạn cùng phòng tăng thêm sự tò mò.



Trang không hỏi thì cũng đã biết nó gặp chuyện gì rồi. Phải gặp một anh chàng nào đó thú vị lắm mới làm cho cô cười đến thế.



……



Đợi đến tối khi các cô gái trong phòng đã ra ngoài đi học. Trang mới nhảy phắt qua giường cô:



“Chi. Mày mới tậu được anh chàng nào mới mà cười suốt cả chiều nay vậy.”



“Con này lại vô duyên. Mày làm như tao hay đi tia trai lắm vậy. Mày nói tao “tậu” không sợ tao buồn à? Làm như tao có nhiều anh theo vậy.” – Cô làm eo với Trang. Cô ấy phì cười chuyển thành giọng ngọt như mật.



“Chi ơi. Chi mới làm quen được anh chàng nào vậy? Bạn Chi có thể nói cho mình biết được không?” – Giọng nói của Trang làm cô sởn cả gai óc. Nổi hết cả da gà da vịt.



“Mày thôi đi cái kiểu nói ấy được không, tao buồn nôn quá. Cũng may cho mày là tao chưa ăn tối. Không thì đã có một bãi chiến trường ngay tại đây rồi.”



“Ừ vậy mày nói tao biết đi. Gặp phải anh chàng nào thế. Đẹp trai không?



Cô nghi ngờ liếc mắt sang nhìn Trang: “Tao chưa kể mà sao mày biết tao gặp được một chàng trai? Mày theo dõi tao hử?” 



Trang tề môi dài thật dài đến nỗi Chi muốn lấy dao hớt đi cái môi dưới ấy. “Cần gì phải theo dõi. Chơi với mày bao nhiêu năm, tao còn rành tính mày hơn cả mấy đứa trong khu ký túc nữ này. Tao thấy mày vừa gõ máy vừa cười tủm tỉm, nhiều khi còn làm mặt giận. Vậy là tao hiểu rồi. Cần gì phải hỏi.”



“Đúng là chị em tốt của tao. Chỉ có mày mới hiểu. Ôi con cảm ơn ông trời đã cho con người bạn tốt này. Cảm động quá. Mày làm tao khóc rồi. hức hức.” – Cô làm bộ khóc lóc nói với Trang. Làm cô ấy cũng phải cười nghiêng ngả.



“Vậy chị em tốt, mày nói tao nghe đi. Nãy giờ tao thấy mày vòng vo hoài.”



Chi liếc mắt sang cười tủm tỉm: “Chả là thằng Vương nó mới giới thiệu tao trang web “trò chuyện với người lạ”. Tao vừa mới mở lên là thấy có người đề nghị trò chuyện. Thế là tao nói luôn. Nói chuyện cũng rất thú vị. Hahaha hợp với tính tao. Anh ấy xin facebook, và thế là…..”



“Mày cho luôn?” – Trang cắt ngang lời nói của cô. Nhìn cô bằng ánh mắt không còn gì để nói.



“Ừ. Mày thông minh đấy.” – Chi cười tít mắt nhìn con bạn thân đang ngồi bên.



“Sao mày dễ tin quá vậy. Nhỡ đâu nó lừa mày hay hack nick mày thì sao?” – Trang thở dài.



“Mày điên à.” Cô nhìn Trang ngây thơ. “Là dân chơi thì sợ gì mưa rơi. Mà mưa có rơi nhiều thì ngại gì phải bơi.” – Cô tự tin trả lời.



“Ừ. Mày giỏi đấy. Thôi tuỳ mày, tao đi xuống ăn đây. Mày đi không?” – Trang hỏi



“Thôi, mày mua giúp tao đi. Lên tao trả. Như cũ nhá.” – Cô lười biến nằm đắp chăn lên người.



----



Trang vừa ra khỏi phòng thì cũng vừa lúc tin nhắn facebook đến. Cô nhăn nhó ngồi dậy xem, là một nick lạ hoắt. Yêu cầu kết bạn. Mắt cô sáng rực như cú mèo, là anh chàng khi này nói chuyện với cô đấy. Thì ra nick của anh ta tên là “Lãng Tử Cô Đơn”. Nghe có vẻ buồn buồn nhở. Nhưng cũng hay đấy.



Lãng Tử Cô Đơn: “Này.”



Khoảng Cách: “Anh gọi ai đấy?”



Lãng Tử Cô Đơn: “Không gọi cô thì là gọi ai? Đang làm gì đấy. Tôi mới ăn xong.”



Khoảng Cách: “Đang nằm. Tôi có hỏi thăm đâu mà anh khai.?”



Lãng Tử Cô Đơn: “Tôi thích thế đấy. Thì sao nào?”



Khoảng Cách: “Tuỳ anh.”



Lãng Tử Cô Đơn: “Này giận à? Người gì đâu dễ giận thế.”



Khoảng Cách: “Tôi đâu rỗi hơi đi giận như con nít ==”



Lãng Tử Cô Đơn: “Ồ. Vậy mà tôi cứ tưởng cô giận, định chuộc lỗi cho cô bằng một chầu xiên que ấy chứ. Nhưng tiếc quá, không giận thì thôi. Nói tiếp.”



Khoảng Cách: “-_- sao giờ anh mới nói.” – Lần này thì cô giận thật, đánh mất một bữa ăn chùa thì còn gì bằng. Chắc hẳn bên kia anh ta đang cười chế nhạo cô rồi. Thật là…quá bực mình.



Lãng Tử Cô Đơn: “Kệ tôi, tôi thích đấy.”



Khoảng Cách: “ mặc kệ anh.”



Lãng Tử Cô Đơn: “Tôi đâu mượn cô quan tâm. Mà cô không đi chơi đâu à?”



Khoảng Cách: “Không. Trời lạnh lắm, tôi chẳng muốn đi đâu cả.”



Lãng Tử Cô Đơn: “Mà cô tên gì nhở. Tôi tên Lam.”



Khoảng cách: “Tôi tên Chi.”



Lãng Tử Cô Đơn: “ Này tôi hỏi tên cô thật mà cô lại hỏi ngược lại tôi là thế nào?”



Khoảng Cách: “Tôi có hỏi ngược lại anh đâu. Tôi đã trả lời tên tôi đó còn gì. Tôi tên Chi.”



Lãng Tử Cô Đơn: “Như vậy mà không hỏi ngược lại à. Tôi hỏi lại lần nữa cô tên gì?”



Khoảng Cách: “Thưa anh Lam lãng tử. Em tên Chi ạ. Nguyễn Ngọc Quỳnh Chi.”



Lãng Tử Cô Đơn: “Vậy à.”



Khoảng Cách: “ahahahaha.”



Lãng Tử Cô Đơn: “Cô cười gì đấy?”



Khoảng Cách: “Tôi thích vậy đấy. Sao nào?”



Lãng Tử Cô Đơn: “……..



……



Cô tình cờ biết được anh học cùng trường với mình. Bên ký túc xá nam, nhưng học khoa khác với cô. Và cứ như vậy đấy, cô và anh trở thành bạn thân, là một bạn thân nam đầu tiên, không phải nữ. Cảm giác của cô thật khác. Qua những lần nói chuyện như vậy, tính cách hai người rất hợp nhau. Bạn anh và cả bạn cô đều ghép hai người thành một đôi, cô và anh đều cười. Nhưng cái cười của cô là nụ cười hạnh phúc, còn anh…là nụ cười của sự đùa vui. Những lúc bị các bạn gán ghép, cô vui lắm. Có lẽ cô thích anh mất rồi.



Anh thường rủ cô đi chơi nhưng đều im lặng không nói gì. Chỉ có cô là người nói, hỏi rồi anh trả lời. Có lúc cô rất bực mình:



“Sao cậu rủ mình đi mà không nói gì thế.”



“Mình vốn ít nói cơ mà, cậu cũng biết rồi còn gì.” – Anh cười nói, khuôn mặt vẫn nìn thẳng, không quay sang.



“Ừ mình biết. Nhưng cậu cứ im lặng không nói như thế này, mình tưởng cậu bị thất tình hay tương tư ai đấy chứ.” – Cô cố ý trêu anh. Nhưng ai ngờ rằng lời nói đùa ấy lại trúng ý anh.



“Mình tương tư, một cô bạn. Bạn ấy dễ thương lắm. Mình thích ngay lần trò chuyện rồi.” – Trong mắt anh ánh lên một tia sáng.



Cô ngây người cứ tưởng là mình, mặt đỏ ửng lên. Không nói được lời nào. Cô thầm mừng: “Ông trời ơi, vậy là cậu ấy thích con sao? Ôi con hạnh phúc quá. Sự vui mừng này biết kể với ông như thế nào đây.”



Lam quay sang nhìn cô: “Đừng có đoán mò. Mình thích cô gái ấy tên Trang, học cùng khoa với cậu đấy.”. Anh chậm rãi nói cho cô nghe. Cô thất vọng “Ừ” một tiếng, nhưng nỗi buồn không thể hiện rõ trên khuôn mặt, cô giấu nó vào lòng.



Một lần anh rủ cô đi ăn để mừng anh và cô bạn ấy đã thành một đôi, cô đồng ý và rủ Trang đi theo cùng. Đến quán ăn vặt ngoại ô ven biển.



“Là anh à?” – Trang vui mừng chạy ngay đến anh.



“Em…Em quen với Chi à?” – Anh cũng ngạc nhiên không kém gì cô và Trang.



“Vâng. Tụi em là bạn thân của nhau từ năm đầu đến bây giờ.” Cô quay sang Chi: “Mày đấy, bạn thân là anh Lam mà cũng không nói với tao. Con nhỏ đáng ghét này.” – Trang nháy mắt với Chi ánh nhìn tinh nghịch.



Cô cười, nhớ lại tối hôm ấy. Anh đã nói với cô thích một người tên Trang, cùng khoa với cô. Cô buồn bã nhưng không nghĩ sẽ là Trang _ con bạn thân của mình.



“Lại đây nào.” – Trang kéo cô đến bàn. Cả hai người ấy ngồi đối diện cô. Khoảng trống bên cạnh làm cô cảm thấy sao cô đơn quá.



“Chi này, mình nhờ cậu trông hộ Trang nhá. Bảo cô ấy ăn uống đầy đủ vào giúp mình.” – Anh căn dặn cô những điều ấy. Nhưng nó lại làm cô rất đau lòng. “Vâng.” – Cố gắng trả lời tự nhiên để không ai phải nhìn thấy được điều cô cất giữ.



Cả hai nói cười vui vẻ. Đút cho nhau ăn, nắm tay nhau, lúc nào cũng quấn nhau như sam. Riêng cô ngồi nhìn ra ngoài biển, mong được giải toả nỗi buồn.



-----



Hình như Trang cũng nhận ra cô thích anh, qua nét mặt mỗi khi Trang nói về Lam, Chi không vui vẻ như những lần trước khi cô ấy nhắc đến những anh chàng khác. Lần này trong mắt Chi chỉ chất chứa những nỗi buồn không tên.



Trang và Lam. Cả hai thường xuyên đi cùng nhau, công khai cả trường đều biết. Hai đứa bạn thân, bây giờ chỉ còn lại mình cô, một mình dạo phố, một mình ngắm hồ nước và một mình tâm sự. Những ánh mắt mà Lam dành cho Trang, âu yếm, yêu thương, tình cảm. Đối với cô chưa bao giờ có. Xa vời...



Mỗi khi nhìn thấy khoảng khắc ấy, cô chỉ muốn đi nơi khác, mình cô vẫn được, cô đơn vẫn được chỉ cần không nhìn thấy những điều ấy. Nó sẽ khiến cô rất đau lòng.



…….



Một chiều anh nhắn tin rủ cô đi chơi, cô vẫn đồng ý. Và đã chuẩn bị trước tinh thần để khi nhìn thấy cả hai người cùng nhau, cô sẽ ít đau lòng hơn. Nhưng nó ngược lại như những gì cô đã dự đoán trước. Chi đến và anh chở cô đi. Không có Trang đi cùng, khoảng khắc ấy thật là bình yên.



“Trang đâu? Cậu ấy không đi cùng à?” – Cô hỏi anh



“Cô ấy bận nên không đi được.” – Lam nói nhưng không cảm xúc nào cả.



Cô cảm thấy rất thoải mái. Nói chuyện với anh nhiều hơn, kể cho anh nghe những câu chuyện mà cô gặp. Cảm giác này, đã lâu rồi cô mới có lại. Nụ cười tươi đã lâu rồi mới có dịp xuất hiện lại trên gương mặt ấy.



“Sao cậu không nói gì cả thế?”



“Đối với một đứa con nít như cậu, chỉ cần im lặng lắng nghe thôi cũng đã vui rồi. Cậu lúc nào cũng líu lo bên tai tớ kia mà.” – Anh cười trả lời cô.



Cô tức giận nhìn anh. Nói thầm với chính mình: “Cậu sai rồi. Cậu luôn xem tớ là một đứa con nít. Nhưng cậu có biết không? Con nít khi nó không có được điều mình muốn, sẽ bật khóc nức nở đấy. Tớ là con nít, nhưng lại luôn yêu cậu, nhưng chỉ biết nhìn cậu từ đằng sau.”



…….



“Kem của cậu này.” – Lam đưa cho cô một cây kem ốc quế socola lạnh ngắt.



“Ừ. Mình cảm ơn. Sao cậu biết mình thích ăn kem ốc quế socola?” – cô ngạc nhiên hỏi anh



“Mình đâu biết. Trang thích ăn socola. Tớ nghĩ cậu với Trang là bạn thân nên giống nhau về cách ăn uống.” – Anh cười tươi nhìn cô trả lời. Câu nói ấy của anh làm cô đau quá.



“Ừ…”- Cô thất vọng đáp.



“Tuần sau mình đi du học ba năm.” – Anh buồn rầu nói với cô. “Có lẽ xa Trang làm anh khó chịu phải không Lam?”. Cô hỏi thầm anh, lại nói với chính mình.



“Ừ..”



“Cậu không ngạc nhiên sao?”



“Có chứ, mình ngạc nhiên và cùng mừng cho cậu, vì đó là tương lai của cậu cơ mà.” – Cô nhìn anh và nở một nụ cười thật gượng gạo. Làm sao mà cô không nhạc nhiên được chứ, nhưng cái ngạc nhiên ấy đã là hai ngày trước. Khi Trang nói với cô rằng anh đi du học ba năm tại Úc.



“Cảm ơn cậu. Nhưng trước khi đi, tớ có điều muốn nói với cậu. Hãy sống thật với bản thân mình, hãy làm những gì câu cảm thấy thích. Đừng tự dối lòng và hãy cười theo cách tự nhiên nhất. Nụ cười gượng gạo của cậu xấu xí lắm biết không?” – Anh nói xong lại véo má cô một phát.



Ngẩn người. “Chẳng lẽ anh ấy đã biết được tình cảm của mình rồi sao?” – Cô tự trách mình.



…..



Một ngày trước ngày anh đi du học. Cô tiễn anh ra sân bay nhưng lại không có Trang. Và cô cũng không hỏi điều ấy nữa. Cô sợ mình lại thấy ánh mắt sáng rực mỗi khi nhắc về Trang của anh, và nụ cười trìu mến. Nó sẽ lại khiến cô thêm đau lòng. Hôm nay Chi muốn tiễn anh đi vui vẻ, cả anh và cô đều vui, mặc dù cả hai đều cất giữ nỗi buồn riêng trong lòng.



-----



Cô học năm cuối rồi tốt nghiệp, bắt đầu vào cuộc sống bề bộn, sô bồ, tấp nập, bước đi cùng với trái tim tan vỡ của mình. Chôn sâu đi tình cảm , cô khiến mình bận rộn để không còn thời gian nghĩ đến anh, không còn thời gian để tự làm đau bản thân nữa.



Thời gian cứ vậy mà trôi qua, hững hờ, vô tâm, tẻ nhạt nhưng lại có thể gây trong con người một vết thương không thể lành.



----



Một ngày như mọi ngày



Cô nhận được một tin nhắn, dãy số lạ mà lại rất quen. Ngẩn người cô nhìn mãi vào dãy số ấy, không tên nhưng cô đã thuộc từ rất lâu rồi. Tin nhắn có ghi:



“Tối nay mình đợi cậu ở bờ sông cũ nhé, bảy giờ tối đấy. Cậu không đến thì tớ sẽ không về đâu. Tớ…có chuyện quan trọng muốn nói với cậu. Nhớ nhé!”.



Để điện thoại xuống giường, Chi phân vân, cô có nên đến hay không? Đã ba năm không gặp cậu ấy rồi còn gì. Thật sự cô cũng rất nhớ anh. Nhưng cô sợ mình lại buồn hơn khi thấy anh tay trong tay với Trang. Ba năm trôi qua, tình cảm của hai người họ chắc cũng đã thắm thiết hơn lúc trước rất nhiều rồi. Nhưng cô vẫn muốn nhìn thấy anh thành công, muốn cho mình một cơ hội được gặp anh để thoả nỗi lòng nhớ anh bấy lâu.



….



Bảy giờ cô đã ra khỏi nhà, như đúng hẹn. Nhưng bước chân cứ chần chừ, bước loanh quanh mà sao chưa thể đến nơi ấy? Cô cứ đi như vậy, đi hết những nơi mà ngày ấy Chi và Lam hay  tâm sự. Khi ấy cả hai cũng chỉ là bạn thân và có lẽ bây giờ cũng vậy. Cô đau đớn nghĩ đến.



…….



10h30 pm



Chi nghĩ chắc có lẽ giờ này Lam đã về và không còn đợi cô nữa. Cô rảo bước đến bên bờ hồ, nơi mà đôi bạn thân khi ấy cùng nhau ngồi ngắm màn đêm. Nhưng ai ngờ rằng, Lam vẫn đứng đấy đợi cô đến, giây phút ấy như muốn dừng lại trong tim cô. Lam nhìn cô:



“Dạo này cậu vẫn khoẻ đấy chứ?” – Vuốt mái tóc vương trên đôi mắt long lanh kia anh nói.



“Cảm ơn cậu tớ vẫn khoẻ. Chúc mừng cậu thành đạt.” – Cô nói trong sự ngập ngừng, không thể nhìn thẳng vào anh.



“Ừ. Chi này, tớ có chuyện quan trọng cần nói với cậu.” – Anh thể hiện rõ sự lung túng của mình, thái độ này của anh cô chưa thấy bao giờ.



“Chuyện cậu với Trang à? Cậu nói đi mình nghe.”



“Em làm bạn gái anh nhé!” – Anh nhìn tận sâu trong mắt cô, một sự thật lòng không thể tả.



Chi ngỡ ngàng không biết nên phản ứng như thế nào. “Anh….vậy còn Trang?”



“Anh và Trang đã chia tay nhau lâu rồi, sau khi anh đi du học một tuần. Trang bảo rằng cô ấy cần có một bờ vai luôn sát bên mình để khi cần cô ây có thể tựa vào mà khóc, khi cần có thể cùng nhau đi chơi. Khi ở bên Úc, anh đã nghĩ về em rất nhiều, không lúc nào anh thôi không nhớ đến em.” – Anh chậm rãi giải thích cho cô nghe.



“Vậy tại sao anh lại yêu em? Nhớ em đến vậy sao anh không gọi về cho em dù là một cuộc hay một tin nhắn?” 



“Vì anh sợ mình lại nghe tin em có người yêu hay em đi lấy chồng.”



Có phải chăng khoảng cách chính là sự thử thách tấm lòng. Cũng mùa đông năm ấy, ngay tại nơi đây, hai người chỉ là một đôi bạn thân. Nhưng giờ đây, thời gian và khoảng cách. Họ đã đến gần nhau hơn.



Chi nhìn anh và Lam cũng nhìn cô, những ánh mắt yêu thương trao cho nhau. Ánh mắt ấy nói lên rằng định mệnh đã cho họ tình cờ gặp nhau và yêu thương nhau sau bao nhiêu sự đớn đau, thương nhớ mùi vị của tình yêu mà cả hai phải trải. Giờ đây họ có thể đến với nhau mãi mãi. Lam bước đến ôm chầm lấy Chi:



“Chi à! Anh yêu em…”



You lights up my life and you're the one in my life



Nếu đã yêu xin hãy yêu bằng một tình yêu đích thực

Có lẽ sự chân thành ấy được đáp trả không như những gì chúng ta mơ

Nhưng nó sẽ mang một giá trị được gọi là “mãi mãi”…





                                                                          ----HẾT----



                                                             Bút danh: Dương Tiểu Nguyên



 



 



 



 



 



 



 



 



 



 


Bình luận

Viết Đánh Giá
N
Nếu đã yêu xin hãy yêu bằng một tình yêu đích thực. bài viết hay qúa