Thanh toán

Muộn !

Đăng bởi Marry Doe - 30/04/2015   |   Lượt xem: 503

Nước mắt tràn lên trên khuôn mặt, rơi qua kẽ tay nàng … Đúng, nàng không thể, cậu ấy cũng không thể bởi đơn giản vô cùng nàng đang mang trong mình một sinh linh bé nhỏ, dù nó không ra đời từ tình yêu, nhưng nó cần và có quyền có một gia đình hoàn chỉnh. Từ đó, nàng không bao giờ trở lại “Cát xưa”!

MUỘN



- Em ngồi ở đây được không?

Tiếng nói cất lên từ phía sau lưng khiến nàng giật mình quay lại. Ngẩng đầu lên, mắt nàng chạm vào một khuôn mặt non choẹt, bầu bỉnh, dễ thương như…con gái. Nàng hơi nhếch mép:

- Tùy thôi!

Cậu bé bối rối gãi đầu:

- Tại quán đông quá! Mà chị thì ngồi có một mình…

“Một mình” – Tự dưng nàng thấy hơi nghèn nghẹn. Đã bao năm qua, tối thứ bảy nào nàng cũng ngồi đây một mình như một thói quen - đúng hơn là một nhu cầu và ngước nhìn lên sân khấu trên kia, nơi hằng đêm, anh vẫn chơi những bản tình ca mà nàng yêu như chính con người anh vậy…



Cậu bé vẫn ríu rít:

- Anh nhạc công cũ đã lấy vợ và chuyển vào Nam sinh sống rồi!Từ hôm nay, em sẽ thay anh ấy chơi nhạc ở đây vào mỗi tối thứ bảy.

Bây giờ nàng mới chú ý đến cây ghi ta cậu ta khoác bên mình. Ánh mắt nàng dịu lại một chút:

- Cậu có thích Ngô Thụy Miên không? – Nàng không ý thức được tại sao mình lại buột ra câu hỏi đó.

Cậu bé reo lên:

- Thần tượng âm nhạc của em đấy!

Rồi cậu ta hào hứng hẳn lên:

- Em đàn và hát tặng chị “Niệm khúc cuối” nhé!

Nói rồi không đợi nàng gật đầu, cậu ta tiến lên sân khấu, kéo ghế ngồi và bắt đầu lướt trên những phím đàn:

“ Dù cho mưa, tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời…”

***

Hôm nay, quán không đông nhưng cậu ta vẫn ngồi cùng nàng vào lúc nghỉ giải lao. Nhìn li cà phê đen của nàng, cậu ta tủm tỉm cười. Có lẽ cậu ta thấy lạ khi con gái lại uống cà phê, mà lại là cà phê đen và uống một mình nữa!

- Cười gì? - Nàng cau mày.

- Chị cũng thích Ngô Thụy Miên, đúng không?

Nàng mỉm cười thay cho cái gật đầu.

- Vì sao vậy? – Cậu ta tò mò.

Nàng nghiêm nét mặt lại:

- Trẻ con biết gì mà hỏi.

Cậu bé rùng mình, nhún vai, cười bẽn lẽn như kẻ biết lỗi làm nàng phải phì cười. Lâu lắm rồi, nàng mới lại cười sảng khoái như vậy



***

Nàng vừa trải qua một cú sốc tình cảm lớn. Một người đàn ông đã rời khỏi cuộc đời nàng. Người đàn ông không phải là người yêu nhưng đã luôn ở bên cạnh nàng suốt bao năm qua, người mà mỗi sáng mai nhắn tin đánh thức nàng dậy, mỗi tối gọi điện chúc nàng ngủ ngon... Người mà nàng có thể huyên thuyên mọi thứ chuyện trên đời, có thể gục đầu mà khóc ấm ức khi giận mẹ, cãi nhau với cô bạn thân... Người chẳng là gì của nàng cả, nhưng nàng vẫn thích thú và hạnh phúc khi mỗi tối thứ bảy, tại quá cà phê này, được anh đàn và hát tặng những câu ca đầy thiết tha, đau đáu:

“Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời 

Dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây 

Dù có gió, có gió lạnh đầy, có tuyết bùn lầy 

Có lá buồn gầy, dù sao, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em.”

Anh chính là nhạc công của cà phê “Cát xưa”, hàng tuần vào tối thứ bảy nàng vẫn thường đến đây.

Sau khi anh lấy vợ và chuyển vào Nam sinh sống nàng cũng lấy chồng, tình cờ và nhanh đến nỗi cô bạn thân của nàng cứ tròn mắt, há hốc mồm khi nhận được thiệp mời và rồi giận dỗi vùng vằng bỏ đi vì:“Tao không đồng ý mày quyết định vội vàng như vậy”

Nàng không hề biết rằng nàng sẽ phải trả giá quá đắt cho sự vội vàng của mình. Cho đến giờ, nàng mới hiểu sự lệch pha trong tâm hồn con người mà cứ phải sống cùng nhau kinh khủng còn hơn yêu nhau mà để mất nhau.

Một tháng sau ngày cưới, tối thứ bảy, chồng nàng không về, nàng lại đến quán cũ. Quán vắng hơn một chút và có vẻ như trầm mặc hơn khi chủ quán cho treo mấy bức tranh thơ thư pháp trên bức vách được đan bằng tre bên cạnh chậu hoa sen đất nở những bông nhỏ xíu.

Cậu bé thấy nàng ngồi xuống chiếc bàn cũ, gọi li đen đá không đường thì ào tới reo lên:

- Ôi! Chị! Lâu quá rồi! Em nhớ chị quá!

Đôi mắt cậu bé nhìn nàng đằm thắm khiến nàng thấy thẹn thùng, bất giác hai má nàng đỏ ửng lên. Nàng nhoẽn cười.

- Chị gầy đi đấy!- Cậu bé bỗng trở nên nghiêm nghị.

Nàng lại mỉm cười, nhưng nụ cười ngân ngấn nước. Gặp nụ cười ấy, cậu bé bất chợt im lặng. Lát sau, cậu bảo:

Em đàn lại bản “Niệm khúc cuối” cho chị nghe nhé!

Nàng lặng lẽ gật đầu. Tối hôm đó, lần đầu tiên nàng khóc khi nghe bản nhạc này.

***

- Chị có chuyện gì buồn phải không? Kể cho em nghe đi.

- Con nít biết gì mà tò mò.

- Sao chị cứ coi em là con nít thế nhỉ? Em 23 rồi đấy !

Nàng bật cười. “Ừ, 23 đâu còn là con nít, chỉ thua nàng có 5 tuổi thôi mà!”

Cậu bé ngúng nguẩy:

- Em lớn rồi đấy! Em biết yêu rồi!

Nàng không nói, nàng nhìn cậu bé và bất chợt giật mình: hình như hôm nay cậu bé có gì đó khác hẳn. À, hóa ra là hàng ria mép lún phún cố tình không chịu cạo làm cho khuôn mặt có vẻ già dặn hơn. Nàng phì cười:

- Rõ là ….

***

Sinh nhật nàng 28 tuổi, nàng nhận được một bó hoa hồng to đùng và một tấm bưu thiếp rất đẹp. Mở ra, nàng ngạc nhiên vô cùng khi đập vào mắt nàng là bài thơ “Em bỏ chồng về với tôi không?” của Đồng Đức Bốn. Nhìn nét chữ nghiêng nghiêng nắn nót, nàng nhận ngay ra chữ cậu bé chơi đàn trong quán “Cát xưa” vì có lần cậu ta ghi địa chỉ và số điện thoại cho nàng. Máu nàng dồn lên trên mặt. Mặt nàng đỏ gay như say rượu. “Thằng bé này láo thật, dám đùa dỡn với mình sao?”. Nhưng khi gấp bài thơ lại, tự dưng một cảm giác ngọt ngào len vào trái tim của nàng. Nàng mỉm cười vu vơ.

Thế nhưng, ngay sau đó, nàng phóng xe như bay đến quán cà phê. Hôm ấy là thứ bảy, cậu bé đang chơi nhạc ở đó. Nàng lao vào, ấn cả bó hoa và tấm thiệp vào tay cậu trước sự chứng kiến của bao người. Cậu bé không kịp phản ứng gì thì nàng đã tất tả quay ra, cậu chỉ biết ngơ ngác nhìn theo…

***

“Chị!

Em yêu chị, yêu thật sự, yêu từ ngày đầu tiên gặp chị khi chị hỏi em có thích Ngô Thụy Miên không?

…..

Vẻ đẹp dịu dàng và yếu đuối, sự cô đơn của chị khiến cho bất cứ người đàn ông nào cũng muốn chở che cho chị. Và em cũng thế!

....

Em đã lặng lẽ theo chị và biết tất cả những gì thuộc về cuộc sống của chị. Em vui khi thấy chị cười, đau đớn khi thấy chị khóc…Giá như em có thể lau đi những giọt nước mắt trong tâm hồn chị…

…Nhưng em biết, chị không thể, em cũng không thể…

Muộn rồi, phải không chị ơi!...”

...

Nước mắt tràn lên trên khuôn mặt, rơi qua kẽ tay nàng …

Đúng, nàng không thể, cậu ấy cũng không thể bởi đơn giản vô cùng nàng đang mang trong mình một sinh linh bé nhỏ, dù nó không ra đời từ tình yêu, nhưng nó cần và có quyền có một gia đình hoàn chỉnh.



Từ đó, nàng không bao giờ trở lại “Cát xưa”!


Bình luận

Viết Đánh Giá
N
Truyện hay quá, nhưng để lại cảm giác đau trong lòng
M
Câu chuyện hay và nhẹ nhàng quá. Đúng là tình yêu nào có phân biệt tuổi tác.