Thanh toán

Quyết định bước ngoặt khiến tôi và em mãi là đường song song

Đăng bởi Marry Doe - 24/12/2015   |   Lượt xem: 824

Giờ em đã vào biên chế, tôi khó có thể ra với em, chúng tôi giống như hai đường thẳng song song, không chịu nhường nhau để chênh đi một tí rồi có ngày gặp được nhau.

Tôi và em học chung một lớp đại học, hai đứa bằng tuổi, đều là dân tỉnh lẻ lên Sài Gòn học tập. Chúng tôi đã có một tình yêu theo đúng nghĩa, tình yêu sinh viên luôn đầy ắp tiếng cười dù không giàu vật chất. Gia đình em cơ bản hơn tôi, em là con út, bố mẹ là viên chức nhà nước. Tôi là con thứ hai trong một gia đình bốn anh em, không giàu có, chỉ ở mức đủ sống cơ bản ở quê. Gia đình hai đứa cũng biết chuyện nhưng không phản đối, chỉ khuyên hai đứa nên chú tâm học hành. Tuy nhiên, mẹ tôi cũng có ý gần xa không ưng em vì ngại xa, em ở Quảng Trị, còn tôi ở Đồng Nai, trong khi bố mẹ tôi lại lớn tuổi.

Em hay nói chuyện về chuyện tương lai của hai đứa nhưng tôi cũng ậm ờ cho qua vì lúc đó chỉ là một đứa sinh viên nên chưa dám chắc cho em một cuộc sống tốt đẹp. Tôi hứa ra trường ba năm sẽ xin hai bên gia đình cưới em. Rồi chúng tôi cũng tốt nghiệp đại học Luật. Tôi may mắn, mới ra trường đã có công việc ổn định (tôi đang làm việc cho một tập toàn ô tô lớn tại Việt Nam). Em có năng lực nhưng tính cách thật thà nên dễ bị người ta hiếp đáp, sau khi làm việc cho vài công ty em cũng xin vào làm việc tại một văn phòng công chứng lớn với thu nhập ổn định. Tổng thu nhập hai đứa khoảng 15 triệu đồng/tháng vào năm 2013.

Sau đó, chúng tôi đăng ký học thêm, tôi học luật sư, còn em theo học lớp công chứng viên, hai đứa hy vọng về tương lai ổn định. Trong công việc, có nhiều áp lực và bị chèn ép, em hay tâm sự với tôi và mẹ. Mẹ thương em, gia đình em có ý gần xa muốn em về gần nhà. Tôi luôn trăn trở và cố gắng để có thể thực hiện lời hứa cưới em như từng nói. Tính tôi chuyện gì chưa chắc thì không nói, đã nói ra là tôi phải làm cho bằng được, có lẽ vì thế mà tôi sẽ phải hối hận.

Một ngày cuối năm ngoái, khi tôi đang công tác tại Nha Trang, em gọi điện “Em đang ở sân bay, bố mẹ nói em về nhận quyết định làm công an ở Đà Nẵng”. Tôi như chết lặng vì quá bất ngờ, bố mẹ em nói bay về Đà Nẵng ngay hôm nay. Trong giờ phút đó, tôi không nghĩ được gì, biết em rất yêu gia đình, không thể nào mất gia đình, không thể đặt gia đình và tình cảm lên để so sánh. Tôi nói “Như vậy thì tùy em”, em đã ra đến sân bay là đã quyết định rồi, có lẽ như thế sẽ ổn định cho em, còn tôi không dám chắc sẽ lo lắng cho em một cuộc sống đủ đầy, nói chính xác hơn tôi sợ em khổ.

Em nhận quyết định xong nhưng vẫn bay vào Sài Gòn ngay hôm đó để gặp tôi. Em hỏi tôi có hận em không? Em nói: Anh cố gắng học xong rồi ra Đà Nẵng với em, em đợi. Tôi không hận em, chỉ nghĩ tình yêu chưa đủ lớn để vượt qua điều này, nhưng làm sao tôi có thể ra được, tôi còn gia đình, còn bố mẹ tuổi cao, và đang mắc nhiều bệnh (tôi có anh trai đã có vợ và không khá giả). Hơn nữa, nghề luật sư của tôi cần một nơi năng động như Sài Gòn này để rèn giũa và phát triển, tôi biết Đà Nẵng là một thành phố đáng sống, nhưng cũng nhìn nhận đó không phải là môi trường phù hợp với tôi.

Sài Gòn ngày đó mưa buồn lắm, tối hôm cuối cùng em ở lại Sài Gòn, một lần nữa em nói “Em ở lại với anh nhé”. Tôi muốn em ở lại lắm nhưng vẫn nói tôn trọng quyết định của em vì sợ em phải khổ. Em yêu tôi nhưng tôi nhìn được trong mắt em một niềm vui, một chút lóe sáng của hy vọng, chắc rằng làm công an là niềm thích thú từ xưa của em, và vì hiện tại công việc quá áp lực mà em quyết định ra đi.

Đến nay, hai đứa vẫn giữ liên lạc nhưng không còn như trước, tôi có ra Đà Nẵng để xem em sống như thế nào, để xem Đà Nẵng có đủ sức lôi tôi ra cùng em hay không. Một lần nữa tôi thấy Đà Nẵng không phù hợp với mình. Thời gian qua tôi thấy trống trải và cô đơn đến tột cùng, cái cảm giác sống cùng với những kỷ niệm thật kinh khủng. Tôi ước nếu như hôm nay là hôm đó của năm trước, tôi chắc chắn mình sẽ không để em đi. Giờ đây khi nhìn nhận lại mọi thứ tôi mới biết mình yêu em nhiều thế nào, tôi đủ lớn và chín chắn để nói với em “Nếu tin và yêu anh, hãy ở lại”. Tôi tin chắc khi đó em sẽ ở lại vì em không phải là người mê vật chất nhưng em cần một bờ vai vững chắc để vượt qua tất cả những khó khăn.

Giờ em đã vào biên chế, tôi khó có thể ra Đà Nẵng, chúng tôi giống như hai đường thẳng song song, không chịu nhường nhau để chênh đi một tí rồi có ngày gặp được nhau.

 

Nguồn: vnexpress

 

(ST)

Bình luận

Viết Đánh Giá

Chưa có bình luận nào