Thanh toán

THÁNG MƯỜI HAI, TỰ TÌNH PHỐ VÀ MƯA

Đăng bởi Marry Doe - 07/12/2015   |   Lượt xem: 564

Ngoài kia giờ vắng tiếng mưa Đông tàn lạnh lẽo phố thưa vắng người Lặng nghe đâu đó tiếng cười Của ngày xa đó, một người đón đưa.

Tình yêu có bao giờ hiện hữu giữa hai ta.

Tình yêu có bao giờ vô tình dừng lại, hay chỉ vô tình bước, vô tình đi, vô tình là nút hẹn của buổi chia li.

Nếu đông sang chỉ như một cái hẹn của tự nhiên. Liệu em có phải là cơn gió đông nhẹ đến rồi nhẹ đi.

Tháng mười hai rồi đấy, đông sang để chút gió se, để đường thêm chút vắng, để nắng thêm chút mơ, để cây thay lá mới, để đón ngày xuân sang. Để anh tiễn em tìm chân trời mới.

Tháng mười hai rồi đấy, mưa thưa dần và phố cũng vắng hơn

Mưa đi rồi, chẳng bởi là đông sang,  cũng chẳng bởi là cơn mưa yêu miền nhiều nắng ấm, càng chẳng phải mưa chê chút giá lạnh của ngày đông. Mưa đến, mưa đi đơn thuần chỉ là cái hẹn của tạo hóa, thế thôi. Mưa vô hình nhưng ai đó vẫn gọi tên, vẫn say mê, vẫn đắm say giữa tĩnh mịch của khói sương, của những tiếng tí tách yêu đương. Nhưng rồi mưa vẫn phải đi.

Vắng mưa rồi phố cũng kém vui. Mà thì có lẽ chỉ đơn thuần rằng đông sang rồi nên phố có phần lạnh giá, rằng ai cũng tiếc nuối một chút chăn màn, một chút mơ hồ trong cơn say giấc còn sót lại thuở ban sương.  Thế đấy, đến lạ rằng người ta chẳng ngại lao mình ra giữa cơn mưa nhưng lại dễ dàng bị đánh gục bởi chút yếu mềm ngày đông trên chiếc giường ấm áp.

Ai bảo mưa là hờn dỗi, là ngăn cách. Ai bảo đông là lạnh lẽo, là cô liêu.

Ngoài kia giờ vắng tiếng mưa

Đông tàn lạnh lẽo phố thưa vắng người

Lặng nghe đâu đó tiếng cười

Của ngày xa đó, một người đón đưa.

Ừ thì là đông sang, là phố vắng, là mưa xa.

Là ngoài kia, phố lặng lẽ, bình yên. Bình yên đến lạ kì. Người ta nói trước khi bão đến trời thường quang đãng và bình yêu kì lạ. Có phải cơn bão cũng đang vội lướt qua giữa phố vắng, lướt qua giữa muôn trùng cây, muôn trùng lá, lướt tận vào lòng anh. Hay cơn bão cũng chỉ như mưa kia, vô tình đến, vội vàng đi. Nhưng con phố này có bao giờ có bão đâu kia chứ, có chăng là cơn bão của lòng ai đang ập đến, đang khuấy động giữa bình yên.

Tháng mười hai rồi đấy.

Phố cũng lạnh lẽo. Phố chẳng xa hoa nhưng thấp thoáng những ánh đèn của đoàn tụ ấm áp.

Phố cũng nhớ thương. Phố vẫn nhớ mưa nhưng phố chẳng luyến tiếc quá khứ đã quá xa xôi.

Tháng mười hai rồi đấy.

Phố rất buồn, mưa có nhớ phố chăng…

Sưu tầm

Bình luận

Viết Đánh Giá

Chưa có bình luận nào