Thanh toán

Vì đã có lúc trái tim anh thật yếu đuối!

Đăng bởi Marry Doe - 27/09/2016   |   Lượt xem: 595

"Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau"

Anh cũng không phủ nhận điều mà người ta tin tưởng, không tự đặt mình vào khoảng giới hạn "có bao nhiêu người" ấy bởi đi qua thương nhớ, lòng anh đã không ít lần nghĩ về em. Giờ đậy, một lần anh muốn tự thú với em, tự thú với chính tình cảm của bản thân mình.

Quay trở lại nơi mà chúng ta bắt đầu, ngược dòng thời gian để nhớ lại những tháng ngày chúng ta bên nhau và để một lần cuối nhớ thương nữa thôi rồi anh sẽ chôn chặt vào sâu đáy lòng mình, để hóa lòng anh thành đáy nước cho em vui.

Người ta vẫn thường nói rằng hãy yêu một người con gái mà cô ấy chủ động tán tỉnh bạn. Lúc bắt gặp câu chuyện nhỏ đó, anh ngỡ rằng đó chỉ là những thứ lãng xẹt của những kẻ rảnh rỗi ngồi trước bàn phím rồi ngẫm nghĩ về tình yêu. Nhưng điều mà anh cho rằng lãng xẹt, viễn vông đã đến với anh mà không hề báo trước. Cuộc sống vốn yên bình của anh nay đã bị xáo động khi em đến. Em là người bắt đầu, bắt đầu xin số điện thoại làm quen, bắt đầu tạo cho anh thói quen trò chuyện mỗi đêm, bắt đầu khiến cho anh phải nghĩ về em mỗi ngày. Anh đã không ít lần hoang mang, ngổn ngang suy nghĩ bởi một người con gái đã chủ động bước vào cuộc đời mình... Anh vẫn nhớ cảm giác của anh lúc đó, háo hức, hồi hộp, tò mò về em, về một mẫu con gái anh chưa bao giờ nghĩ đến...Nhớ không em?

Chúng ta đã vô tình lướt qua nhau rất nhiều lần nhưng chắc có lẽ là chưa có duyên phận làm hòn đá lớn giữa đường nên chúng ta không vô tình vấp phải và ngã vào nhau được... Nhưng em à! Cuộc đời mà! Không ai nói trước điều gì! Cuối cùng chúng ta đã "vô tình" chạm vào nhau đó thôi...Cái duyên đã chín, rồi chúng ta yêu nhau. Giữa những tháng ngày học tập ở trung tâm Quốc phòng, chúng ta đã có những kỉ niệm tuyệt vời, nhựng cuộc hẹn đi ăn kem sau giờ ăn trưa; những giờ giải lao để gặp nhau và không ít lần anh quay lui bàn sau để được nhìn em và cười. Dẫu đó chỉ là những kí ức có thể nhỏ nhặt đối với ai đó nhưng nó lại luôn ở trong tâm trí anh, là một phần kí ức quý giá của anh về em, về lúc chúng ta mới bắt đầu.

Em à! Chuyện tình yêu đâu ai biết trước phải không em. Anh cứ nghĩ tình yêu chúng ta bắt đầu nhẹ nhàng như thế thì cốt truyện tiếp theo sẽ giống như một cuốn tiểu thuyết tình yêu lãnh mạng, nhẹ nhàng và kết thúc có hậu. Nhưng em ơi, chúng ta là hai nhân vật chính trong câu chuyện của cuộc đời mình mà bối cảnh quanh ta đó chính là cuộc đời. Mà em biết rồi đấy, cuộc đời đâu phải chỉ màu hồng. Nếu đấng toàn năng cho anh một điều ước thì anh sẽ ước có một hộp bút màu kì diệu chỉ có màu hồng để anh có thể thoải mái tô đậm màu hồng lên cuộc sống của em và cuộc đời của chúng ta. Nhưng đó chỉ là "nếu" bởi không ai cho anh phép màu và anh không có khả năng thực hiện được.

Tình yêu mà chúng ta đã đi qua, anh không chối bỏ những sóng gió, những lúc anh sai, anh vô tâm hững hờ. Bởi chính những lúc như vậy, anh càng trân trọng tình cảm này hơn, yêu thương em hơn. Sự bao dung, hiền hậu của em đã khiến cậu sinh viên năm 2 hồi nào còn hống hách đã thực sự trưởng thành và chín chắn trong suy nghĩ. Trải qua những sóng gió, chúng ta lại tiếp tục vẽ ra một trang mới cho cuộc tình hai đứa mình.

Nếu được so sánh tình yêu của chúng ta với hình ảnh nào, thì anh sẽ ví nó như một đường cong prabol, nó đi từ sự tuyệt vọng tiếp tục di chuyển theo con đường tình yêu đi qua những điểm hạnh phúc đó là kỉ niêm gắn liền với hai đứa, những lần đi ăn cùng nhau, những lần đi chơi hay chỉ là những tin nhắn yêu thương dành cho nhau. Nhưng đường prabol khi di chuyển đến đỉnh điểm thì nó phải đi xuống em à. Nó phải đi qua những điểm rạn nứt trong cuộc tình, là những cuộc cãi nhau vô cớ, ghen tuông của em. Bắt đầu chỉ là những lời nói nhỏ, rồi từ lúc nào không hay nó đã đi quá sự tưởng tượng của hai chúng ta. Sau những cuộc cãi vã đó là khoảng thời gian chúng ta suy ngẫm và nhìn lại chính mình, ta lại cùng nhau vượt qua và rồi viết tiếp câu chuyện cứ nhip nhàng và điều độ cảm xúc từ hạnh phúc đến tuyệt vọng rồi quay trở ngược lại hanh phúc.

Tình yêu có thể thay đổi tất cả mọi thứ phải không em? Nếu không có tình yêu thì cuộc sống này thật buồn chán và tẻ nhạt. Tình yêu đã khiến anh thay đổi và là một bước ngoặt lớn của đời anh. Anh đã biết quan tâm đến em, quan tâm đến mọi người xung quanh, anh trưởng thành hơn trong suy nghĩ, anh sẵn sàng cho đi và không cần nhận lại. Anh nhận thức được tấm lòng và sự chân thành là điều quan trong nhất khi bắt tay vào làm một việc gì đó. Nhưng quan trọng nhất đó là anh hiểu được cảm giác yêu thật lòng ra sao, là cảm giác ăn gì ngon thì em – con bé bướng bỉnh và lì lợm sẽ lập tức xuất hiện trong đầu anh, là cảm giác luôn muốn được chăm sóc em, cảm giác muốn được mua cho em những thứ em thích và điều anh nghĩ anh ngốc nhất là để em làm con nợ của anh. Con nợ anh không bao giờ muốn đòi lại những gì anh đã cho vay dù có đòi cũng chưa chắc đã lấy lại được chỉ phụ thuộc vào tâm lý con nợ và điều anh có thể tự hào nhất đó là đứng trước những cô gái xinh thì anh có thể xiêu lòng nhưng chỉ trong giây phút bởi hình ảnh về em luôn chiếm phần lớn trong tâm trí anh. Anh đã yêu em như vậy, anh đặt niềm tin vào em, vẽ ra tương lai của hai đứa mình và mong mỏi chuyện tình mình sẽ là happy ending.

Nhưng "tình yêu đến tình yêu đi ai biết", em lựa chọn cách chia tay anh bằng việc gửi tin nhắn qua zalo, cái ứng dụng mà anh chỉ mới sử dụng có 2 ngày, em nói chia tay vì anh không còn quan tâm em, anh có quá nhiều quan hệ, anh lăng nhăng. Em có thấy nó lãng xẹt không?... Em hiểu đó, cuộc sống mà, nó tạo ra cho con người quá nhiều áp lực nó khiến anh trở nên mệt mỏi. Dù vậy anh vẫn cố gắng dành một khoảng thời gian cho em, chúng ta vẫn gặp gỡ, đi chơi và tâm sự cùng nhau đó thôi. Tại sao em không thử thấu hiểu con người và tâm hồn anh một lần như anh đã hiểu em, tại sao em không đặt được niềm tin ở anh như chính anh đã đặt ở em. Trong tình yêu, anh không quan trọng ai đúng ai sai, anh luôn là người chủ động làm hòa và dỗ dành em trong mọi tình huống mọi công việc, anh luôn là người nhận sai để mọi chuyện trở nên êm diu. Anh đã cố gắng níu kéo cuộc tình này nhưng làm sao được bây giờ, đến cả gặp em anh không thể nào gặp được. Và rồi em chọn cách tham gia vào những cuộc vui cùng bạn bè đễ lãng tránh và không có thời gian suy nghĩ về anh. Lúc anh hỏi em có nhớ anh không thì anh chỉ nhận được câu trả lời: "giờ em chẳng có cảm giác yêu ai, cũng chẳng có cảm giác nhớ ai cả. Em cảm thấy mệt mỏi và không muốn yêu ai nữa cả, em hối tiếc về khoảng thời gian yêu. Đi chơi nhiều cũng mệt lắm. Nhưng đó là cách tốt nhất giúp em quên anh".

Anh thật sự cảm ơn em, người con gái đã khiến anh sống tốt và trưởng thành hơn trong cuộc sống. Em biết đó, trong anh luôn là sự đấu tranh giữa hai luồng ý nghĩ đó là sẽ chạy đến gặp em và ôm lấy em và cái đối lập là không được làm như thế. Và giờ anh đã biết anh nên làm gì, có người nói rằng chuyện tình cảm của mỗi con người gắn liền với ba cuộc tình là đủ, thứ nhất là cuộc tình ngây ngô khờ dại, thứ hai đó là cuộc tình khắc cốt ghi tâm và cuối cùng là một lần bên nhau tron kiếp. Giá như anh có thể gộp cuộc tình thứ hai và thứ ba cho cuộc tình mình...Tạm biệt em người con gái anh yêu.

St

Bình luận

Viết Đánh Giá
T
Có trân trọng thì mới bền chặt được chị nhỉ ?
C
có những cuộc tình đi qua khiến ta trưởng thành hơn và sẽ biết trân trọng hơn.