Thanh toán

Bởi tình yêu vốn đã không công bằng

Đăng bởi Marry Doe - 21/12/2015   |   Lượt xem: 724

Trong tất cả những tình cảm trên đời này, tình yêu đôi lứa là cái gì đó không công bằng nhất.

Một cô gái, sau khi kết thúc một tình yêu, bằng trái tim chưa tròn hai mươi tuổi, vẫn còn đó rất nhiều nỗi nhớ và kỷ niệm. Nhưng những tình cảm ấy lại bị người đến sau trêu cợt, sỉ nhục đầy ác ý - có thể cũng chỉ vì cảm giác khó chịu với quá khứ của chàng trai kia.

Một cô gái, vật vã đau khổ sau khi chấm dứt một tình yêu không ngắn ngủi, chỉ mong có thể giữ trong lòng đôi chút ủi an từ những cuộc điện thoại ngắn ngủi. Nhưng cũng không tài nào có được.

Một cô gái, tình yêu nhận được chẳng nhiều nhặn gì, ngày tháng tình yêu ấy vơi dần, dẫu vẫn còn những tin nhắn muộn, một vài cuộc gọi khuya. Một đôi khi không kìm nổi lòng mình, sau ngày tháng chia tay, cô ấy vẫn gọi cho người mình từng gắn bó, vẫn những cuộc nói chuyện nhàn nhạt, gượng nhẹ, vô thưởng vô phạt đối với chàng trai, nhưng là cả một niềm an ủi với cô gái vừa mất đi tình yêu - chỗ dựa của mình. Cô gái ấy có biết, những buổi tối cô ngồi dằn vặt, đau đáu một mình trong nỗi nhớ, người yêu cô đang ở bên người khác?


Một cô gái, sắp sửa làm đám cưới, chỉ vì một câu nói của chàng trai, "anh sẽ mua tấm ga giường màu trắng", mà triền miên những đêm dài không ngủ được. Nước mắt, nỗi đau, tất cả, có thể sẽ giết chết cô ấy, dù đó không phải là lỗi của cô.

 

 

Đôi khi, đi qua những câu chuyện buồn của người khác, tôi cảm thấy mắt mình cay cay. Tôi không định nói, qua những câu chuyện buồn của mình, rằng con gái sẽ đau khổ nhiều hơn trong tình yêu. Ai yêu thật lòng mà bị đối xử tệ đều cảm thấy đau lòng. Tôi chỉ cảm thấy, đôi khi, tình yêu sao mà khó khăn, sao mà làm khổ con người ta đến thế?


Hay vì niềm vui vốn ngắn ngủi còn nỗi buồn thì lại quá dài?
Trong tất cả những tình cảm trên đời này, tình yêu đôi lứa là cái gì đó không công bằng nhất. Cha mẹ bạn yêu bạn bằng một tình yêu thiêng liêng, không chút vị kỷ, một thứ tình cảm không gì sánh nổi. Bạn bè yêu bạn bằng một tình yêu vô tư, trong sáng, gần gũi. Chú mèo bạn nuôi có thể yêu bạn bằng một tình yêu quấn quýt. Bạn có thể yêu ngôi nhà mình vô cùng mỗi lúc đi xa, dù nó nhỏ xíu, đơn sơ. Bạn có thể yêu mãi gốc phượng già mỗi lần đi qua thấy đang trổ lá xanh non trên sân trường cũ. Bạn có thể yêu những kiến thức bạn đã học được với một tình yêu khát khao khám phá nhiều hơn nữa kho tàng vô giá ấy, chẳng bao giờ thấy chán. Bạn có thể yêu mãi một bài hát từng nghe, nhiều năm sau nghe lại, vẫn những cảm xúc ấy dâng lên, như thuở ban đầu... Những tình yêu ấy chẳng bao giờ làm bạn đau, chẳng bao giờ có những mảnh chai cứa sâu vào tim bạn. Chẳng bao giờ.


Đôi khi tôi tự hỏi, giữa sự cô đơn nhưng nhẹ nhõm và sự có được một tình yêu nhưng luôn phải đối mặt với vô vàn thứ không ngờ, điều gì khiến chúng ta dễ dàng sống hơn? Tôi chưa từng cổ súy lối sống cô độc - quyết không yêu ai để cho đỡ khổ, nhưng ít nhất giờ thì tôi hiểu có những người thực sự chọn cách sống đó, chứ không phải vì họ ko tìm nổi cho mình một tình yêu. Dẫu vậy, đi qua những đau khổ mà tình yêu mang đến, tôi chắc chắn rằng chúng ta sẽ trưởng thành hơn, sẽ cứng cỏi hơn, để đón nhận những nỗi đau có thể bất thần quật ngã chúng ta như những cành cây khô chợt văng ra trên con đường trước mặt. Đi qua những nỗi đau, chúng ta sẽ biết cảm thông hơn với người khác, biết chia sẻ với người khác, và đồng điệu với họ. Đi qua những tháng năm dài yêu một tình yêu đơn phương thầm kín, tới lúc nào đó tôi hiểu hơn cái cảm giác mà bạn bè mình đang trải qua. Tôi trách họ thật ngốc nghếch vì đắm chìm mãi vào thứ tình yêu đầy khổ đau chẳng chút niềm vui ấy, nhưng từ sâu trong lòng tôi hiểu, vì tôi đã từng như vậy. Đi qua một lần chia tay khi trong lòng vẫn còn yêu đến phát điên, tôi hiểu vì sao bạn bè mình không thể gượng dậy nổi ngay sau những hành động phũ phàng. Vì tôi cũng đã cố gắng níu kéo cái ảo ảnh của tình yêu khi xưa, tôi muốn phát điên khi nghĩ đến một ngày nào đó, người tôi yêu sẽ yêu người khác, tôi muốn chết đi được khi nghĩ đến những ngày gió lạnh thổi ào qua, tôi được vòng tay ấm áp trong túi áo khoác của người ấy, cái vết thương mới nguyên khi ấy lúc nào cũng chực rỉ máu, và tôi đã khóc ngày này sang ngày khác, khóc trong cái cảm giác mà cả tôi và người ấy tạo ra, rằng cả hai vẫn còn yêu thương nhau, chỉ là... Đi qua những cơn đợi chờ dài dằng dặc, tôi hiểu vì sao bạn bè tôi đượm buồn trong đôi mắt những ngày tháng ấy...


Có thể sẽ nhiều người phản đối khi tôi nói thế này, nhưng sự thật, với tôi, mối tình đầu không phải là điều thiêng liêng nhất. Mọi tình yêu tôi đã, đang và sẽ có trong đời đều như nhau. Có thể vì khi người ta quên đi mối tình đầu thì quá khó khăn, nếu không nói là không thể, còn những tình yêu sau đó thì dễ dàng hơn. Với tôi, có lẽ cũng sẽ như vậy, nhưng không phải vì tôi yêu mối tình đầu nhất, mà chỉ vì, đó là lần đầu tiên trong cuộc đời trái tim của tôi phải đối mặt với một nỗi đau kinh khủng đến thế. Một đứa trẻ trèo leo, té ngã từ nhỏ sẽ dễ dàng vượt qua những cú va chạm sau này hơn một đứa trẻ từ nhỏ tới lớn được chăm nom giữ gìn cẩn thận. Tôi không muốn nói tới sức đề kháng có trong bản năng và tính cách mỗi người, vì trước những nỗi đau do tình yêu gây ra, tôi nghĩ cái thứ xa xỉ ấy thường tê liệt.


Đi qua khổ đau, mất mát, người ta thường sợ hãi hơn trước những khổ đau, nhưng người ta cũng luyện được cho mình tính kiên cường. Chưa đi qua con đường phủ đầy bóng tối, người ta mãi mãi sẽ sợ mình một ngày nào đó phải đi vào bóng tối. Khi xưa tôi nghĩ mình sẽ chết nếu bị người yêu lừa dối, bội phản, và dù chẳng có ai lừa dối, bội phản tôi, tôi vẫn tự hình dung và đều thấy rằng mình sẽ chết mất. Nhưng đi qua những đau khổ quanh mình, tôi học được cách: tin, và nhìn thẳng.
Tin rằng, mọi thứ đều có thể xảy ra.

Và nhìn thẳng vào sự thật, nếu một ngày nó tới.

Bạn sẽ nói, điều trước nhất phải có trong tình yêu là niềm tin, tin vào người bạn yêu. Tôi thì nghĩ khác. Với tôi, đó chưa và ko bao giờ là niềm tin tuyệt đối. Với tôi, mọi thứ đều có thể xảy ra. Một lúc nào đó, tất cả những câu chuyện trên đều có thể lần lượt xảy ra với tôi. Một lúc nào đó, người yêu tôi có thể nói chia tay khi ko còn yêu tôi nữa, và dù tôi có cố gắng níu giữ một chút cảm giác đẹp trong lòng, người ấy vẫn kiên quyết không cho tôi níu giữ nó. Quay lưng thật sự. Một lúc nào đó, tôi có thể gọi vào điện thoại người yêu tôi và thấy bên kia là một giọng con gái còn ngái ngủ. Một lúc nào đó, tôi có thể triền miên câm lặng trong những buổi tối một mình, ngóng chờ cuộc điện thoại, cái tin nhắn đêm khuya, sau khi người yêu tôi vừa đi chơi với một cô - gái - mới trở về, và chợt nhớ ra vẫn còn có tôi là người yêu...

 

Tôi sẽ nói, không chút giả dối, rằng tôi sẽ chấp nhận tất cả. Ngay lập tức. Không níu giữ, không gục ngã, dù rất nhiều đau khổ, và có thể, cả oán hận. Làm sao có thể không oán hận khi mình đã sống hết lòng với một người, yêu thương hết lòng với một người, lắng nghe hứa hẹn từ người ấy, và rồi một ngày, thậm chí trở thành xa lạ hơn cả những người đi ngang qua đường? Làm sao có thể chứ? Và đi qua hàng trăm hàng ngàn kỷ niệm, một câu nói trên tivi, một điệu cười giông giống, một bài hát cũ, một quán cafe quen, một món ăn từng yêu thích, góc phố hàng ngày vẫn đứng chờ... làm sao có thể dửng dưng như không hề đau khổ? Nhưng từ sau một lần đau, tôi luôn tập cho mình ý nghĩ, mọi con đường đều có thể đi qua, dù là con đường đầy đau khổ, mọi con người đều có thể quên được, dù là người mình từng yêu thương nhất, khi tình yêu trong họ đã hết. Có phải tôi đã quá dè chừng với bản thân mình khi sống trong những ngày tháng hạnh phúc, tôi vẫn nghĩ, nếu lúc nào đó không còn nữa, mình vẫn phải sống, và sống tốt. Sống tốt không phải để người kia một ngày nhìn lại và hối tiếc. Vì làm sao bạn dám chắc bạn là người tốt nhất, yêu anh ta nhất, hợp với anh ta nhất - cho dù anh ta từng khẳng định thế? Sống tốt là để, trên con đường đi, những tình cảm chân thành khác sẽ tìm thấy được mình.

 

Nguồn: xinhxinh

 

(ST)

Bình luận

Viết Đánh Giá

Chưa có bình luận nào