Thanh toán

Bước qua kí ức buồn

Đăng bởi Marry Doe - 09/07/2014   |   Lượt xem: 2553

Em yêu anh, yêu từ rất lâu rồi, nhưng đối mặt với anh, em chỉ có thể dùng vẻ mặt thờ ơ, lạnh lùng để che giấu đi tình cảm của mình dành cho anh. Có lẽ, anh sẽ mãi không hiểu được cảm giác của em phải không? Cảm giác đối mặt với người mình yêu mà phải xem như một người bạn bình thường, một người anh trai.

Em yêu anh, yêu từ rất lâu rồi, nhưng đối mặt với anh, em chỉ có thể dùng vẻ mặt thờ ơ, lạnh lùng để che giấu đi tình cảm của mình dành cho anh. Có lẽ, anh sẽ mãi không hiểu được cảm giác của em phải không? Cảm giác đối mặt với người mình yêu mà phải xem như một người bạn bình thường, một người anh trai. Không phải em chưa từng muốn nói với anh rằng em rất yêu anh, em đã trăm ngàn lần muốn nói ra tình cảm của mình dành cho anh, nhưng em không dám. Em sợ nếu nói ra em sẽ mất đi cả anh, cả người bạn thân của mình, em sợ sẽ mất đi hai người mà em yêu quý. Em đã từng rất hận bản thân mình tại sao lại yếu đuối như vậy để rồi đánh mất cơ hội bên anh, nhưng cơ hội là do em đánh mất, mà em cũng không thể tranh dành cùng người bạn mà em quý trọng nhất. Từ cái ngày đầu tiên em hiểu thế nào gọi là tình yêu thì mọi tâm tư suy nghĩ của em đều hướng về phía anh, em và anh lớn lên bên nhau, cùng nhau chơi, cùng nhau học, cùng nhau tạo nên một ký ức của tuổi thơ tuyệt đẹp. Em không nhớ rõ mình bắt đầu yêu anh từ khi nào, em chỉ biết rằng, từ trước đến nay em chỉ dám ở bên anh với tư cách là một người bạn, một người em gái bình thường. Có lẽ bởi vì anh quá xuất sắc cho nên em cảm thấy tự ti về bản thân, em cảm thấy mình quá bình thường so với anh. Chính sự tự ti ấy là lí do khiến em không dám nói với anh rằng em yêu anh rất nhiều, yêu anh từ rất lâu rồi. Anh là một chàng trai hoàn mỹ không chỉ đối với em mà còn với rất nhiều người khác, ở trường anh không chỉ học giỏi còn thường xuyên giúp đỡ bạn bè, về nhà anh là đứa con ngoan của gia đình. Còn em học hành bình thường, tính tình lại nhút nhát, ở trước đám đông chúng ta như ở hai thế giới hoàn toàn tách biệt, anh nổi bật tỏa sáng, còn em chỉ là con bé lập dị với chiếc kính dày cộp luôn mang bên mình. Cô ấy là bạn thân nhất của em, cô ấy xinh đẹp, nổi bật và quan trọng nhất là cô ấy có sự can đảm mà em hoàn toàn không có. Em coi cô ấy như chị em của mình, đó là cô gái đáng yêu cũng rất lương thiện, em quý cô ấy cũng vì cô ấy cho em cảm giác rất giống anh. Khi em giới thiệu người bạn thân nhất của mình cho người em yêu nhất, em đã mong rằng hai người có thể trở thành bạn tốt của nhau. Nhưng em đã làm sai, khi giới thiệu cô ấy cho anh, em biết cô ấy thích anh, nhưng lại không dám cùng cô ấy tranh dành. Để đến khi hai người cùng sánh đôi bên nhau vui vẻ, em mới bàng hoàng nhận ra và hối hận vô cùng. Đứng trước hai người quan trọng nhất, em chỉ có thể giả vờ mỉm cười như không có điều gì xảy ra. Chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn anh và cô ấy hạnh phúc bên nhau, nhìn tình yêu của hai người ngày một lớn dần. Với cô ấy em chưa từng đố kị hay ghen ghét, có lẽ bởi vì người sai là em, cô ấy hoàn toàn không biết em yêu anh, và là do em không đủ can đảm để bên anh, em đã tự đánh mất cơ hội của mình, dù em là người gặp anh trước.. Ngày em ra đi chính là ngày hai người tổ chức đám cưới, em đã cố tình xin chuyển công tác sang nước ngoài vào đúng ngày này, không phải em không muốn tỏ ra bình thản xuất hiện trong ngày vui của hai người, mà là em đã quá mệt mỏi. Nhiều năm qua, từ khi hai người bên nhau cũng là khi em bắt đầu diễn một vở kịch mà chỉ em biết đến, giờ đây em không thể tiếp tục diễn nổi nữa. Đây không phải một bộ phim mà em có thể vào vai phản diện để xen vào giữa hai người, vì em biết vai phản diện thì sẽ không thể nào có được hạnh phúc nếu như cố chấp và em cũng không có đủ can đảm để làm điều đó. Ngày ấy, em không dám thổ lộ cho anh, em biết mình đã sai, những bức thư là những lời thổ lộ tình cảm của mình dành cho anh, em đã tự tay đốt đi, em sẽ coi đó là những kí ức về tình yêu em dành cho anh, em sẽ chôn vùi tất cả ở tận sâu trong trái tim mình. Em đã quên những ký ức đau buồn - 1 Bước xuống máy bay đặt chân lên Vương quốc Anh cũng là khi em quyết tâm sẽ trở thành con người hoàn toàn mới, em sẽ không còn là cô gái tự ti về bản thân, nhát gan không dám thổ lỗ với anh nữa. Những ngày đầu ở đây là những ngày khó khăn nhất với em, biết rằng bản thân đã tự hứa rằng sẽ mạnh mẽ sẽ quên anh đi. Nhưng nỗi nhớ anh cứ như sương mù dày đặc phủ kín tâm trí em, cũng giống như Vương quốc Anh, cái xứ sở của sương mù này. Để lấp đi những khoảng trống trong trái tim, để lấp đi khoảng thời gian nhớ anh, trước khi bước vào công việc, em đã đi đến rất nhiều nơi, cũng để nghỉ ngơi và để lấy lại tâm trạng, điểm cuối cùng em đến chính là tháp đồng hồ Big Ben, đứng dưới tháp Big Ben nhìn sự cổ kính của tòa tháp, em bỗng cảm thấy nhớ anh vô cùng. Anh đã từng nói với em, ước muốn của anh chính là được cùng người anh yêu đứng dưới Big Ben trao nhau nụ hôn ngọt ngào. Giờ phút này em đứng dưới Big Ben nhưng anh lại không có ở đây, bởi anh đang cùng người anh yêu hạnh phúc bên nhau, còn em đâu phải người đó. Em đứng dưới tháp Big Ben rất lâu, lâu đến nỗi em cũng không biết nổi mình đã nghe thấy biết bao nhiêu hồi chuông, cứ mỗi giờ, Big Ben lại ngân vang lên một hồi chuông báo hiệu, mỗi hồi chuông như đánh mạnh vào trái tim em, là từng dòng kí ức lại tuôn trào. Cũng không biết đến hồi chuông thứ bao nhiêu, lúc ấy, chính hồi chuông đó đã thức tỉnh trái tim em, vào hồi chuông ấy em đã tự quyết tâm rằng mình sẽ phải thật sự quên anh đi. 4 năm trôi qua, từ sau cái ngày ấy em đã hoàn toàn quên anh, trong kí ức của em chỉ còn hình ảnh người anh trai hàng xóm ngày nào, cùng em lớn lên, chăm sóc cho em, cùng em tạo lên biết bao kỉ niệm tuổi thơ vui vẻ. Bao nhiêu năm ở Anh, em đã thay đổi rất nhiều, em không còn là cô gái mơ mộng mà lúc nào cũng chỉ nghĩ đến anh, giờ em tập chung vào công việc, lao đầu vào tạo dựng sự nghiệp. Và bao nhiêu năm qua em không thể yêu được người nào khác, mỗi lần muốn bắt đầu một mối quan hệ, em lại không thể bước tiếp được dù cố đến đâu…. Đứng tại sân bay, nhìn những người khác có người thân tới đón, em cũng có chút ghen tị, khi em đi, em chỉ là cô gái 24 tuổi còn đang trong giai đoạn chạy trốn nỗi đau thất tình, khi ấy em không để cho ai tới tiễn mình. Còn giờ, đã 4 năm trôi qua em vẫn vậy không để ai biết được sự trở về của mình, thế mà giờ đây em bỗng cảm thấy tủi thân vì sự ngu ngốc của mình. Mùa đông của Hà Nội vẫn thế, vẫn cái rét thấu sương khiến em rùng mình cùng thích thú, ngồi trong taxi nhìn cảnh vật phố phường, có phải em đã đi quá lâu nên cảm giác của em lúc này đã không còn như xưa. Em không về nhà luôn, bước xuống xe, em tự mình xách va li đi bộ qua những con phố vừa quen thuộc vừa xa lạ. Nơi em cùng anh hay ngồi cười đùa nói chuyện, con phố chúng ta đã từng cùng nhau đi học. Khi bước qua những nơi ấy, em đã không còn cảm giác buồn nữa, điều đó khiến em mỉm cười thật vui vẻ, có lẽ tất cả đã qua thật rồi, có lẽ em đã hết yêu anh rồi. Mải suy nghĩ, em đâm phải người đang đi đến đối diện, lúc này ý thức đã trở về, em rối rít xin lỗi và ngước mặt lên nhìn người trước mặt, đó là chàng trai với nụ cười khiến trái tim giá lạnh bao năm nay của em trở lên ấm áp, nhìn người trước mắt em bỗng nghĩ : “ Có phải định mệnh của mình đã đến rồi không ??? ”….

Bình luận

Viết Đánh Giá
T
Cam on b nhe
T
Cam on b da doc va ung ho
T
Cam on ban da doc va ung ho minh
T
Cam on b da doc va ung ho
T
Cam on b nhe
C
ủng hộ
T
ủng hộ bài viết
N
chôn vùi đi kí ức bạn nhé. cố lên bạn
T
ủng hộ nhé
T
chúc bạn may mắn và tìm được hạnh phúc cho mình nhé