Đăng bởi Marry Doe - 17/09/2014 | Lượt xem: 856
Đã từng vì nhau mà bồi hồi, hạnh phúc. Đã từng vì nhau mà khóc và đau thương.
Chúng ta cứ đi về phía vô cực

Hai năm bốn tháng bao nhiêu ngày chẳng còn nhớ rõ. Ờ thì là khoảng thời gian đã chia tay! Đột nhiên chúng ta nhắn tin với nhau, rồi cũng rất tự nhiên mà chúng ta lạc nhau. Giữa những con chữ chơi vơi, giữa đường tình dang dở. Nến tắt, đời hoang, tim gầy, lạnh lẽo…Em và anh đã cứ an nhiên mà đi về phía vô cực như vậy.
Tại sao em lại bắt đầu nhớ về quá khứ như thế? Cho dù em biết chúng ta, rất rõ ràng, đã chẳng còn yêu nhau nữa. Có lẽ trong cuộc đời này, ai cũng cần phải có một quá khứ về một người mà chúng ta đã từng yêu, đã từng đau. Anh không phải mối tình đầu, chỉ là, em lại nhớ anh hơn cả mối tình đầu như vậy đấy. Em tự biết bản thân mình bất công và vị kỷ, đã bao lần em ước mình sẽ thay đổi được, nhưng em hiểu ra rằng, tại sao em phải thay đổi? Trong khi, lý do khiến chúng ta chia tay không phải do tất cả của em. Trong tình yêu, không thể trách ai được. Em sai hoặc anh đúng. Hoặc là, cả hai đều sai. Hoặc là…chẳng có lý do nào hết. Đơn giản là vì duyên ngắn mà thôi.
Nói về duyên phận lại nhớ, yêu nhau bao lâu, yêu nhau đậm sâu, nhưng hễ cứ chia tay là lại chẳng thấy bóng dáng nhau đâu nữa. Đợt em ở thành phố cũ, chúng ta chỉ cách nhau một đường từ nội thành CP cho đến CS thôi, ấy vậy mà vẫn chẳng thể gặp được anh. Mà, cứ mỗi lần em đến chỗ anh ở, em lại quên mất vị trí chính xác là ở đâu. Em là đứa rất hay quên, ngoài chuyện đã từng có một người yêu em như vậy, em chẳng nhớ điều gì về anh nữa hết. Đó chính là giới hạn của chúng ta. Hết duyên hết phận, thì mắt cũng chẳng còn tìm nhau được nữa.
Còn nhớ lần đầu tiên thấy anh, em đã vô tình thương nhớ. Hơn một năm đơn phương, bốn tháng yêu, và từng ấy thời gian chia tay…Hóa ra chúng ta thực chất chưa bao giờ hiểu đối phương muốn gì. Em yêu anh, nhưng anh lại chẳng yêu em. Rồi anh yêu em, nhưng em lại chẳng biết làm cách nào để đáp lại anh ngoài cứ yêu như cách đơn phương vậy. Thời ấy cả hai vụng dại ngây ngốc, bây giờ nghĩ lại chỉ biết cười thế thôi. Em không tiếc nuối, anh cũng chẳng luyến thương. Giữa những xô bồ, khói bụi, tàn cuộc…đi qua biết bao nhiêu bấp bênh, trôi nổi. Liệu một lúc nào đó, chúng ta có ngoảnh lại nhìn về phía sau? Anh biết và cả em cũng vậy, sẽ chẳng còn ai cả. Chỉ có cái bóng lờ mờ của ký ức, mùi vị rêu phong của tháng năm. Nhưng trái tim này của em, đã thực sự có một thứ gì đó hằn lên. Đó chính là tàn tích.
Nhưng người em đã từng yêu ạ, anh có hiểu được không? Nói thì nói vậy, vô tình như vậy, hết thương như vậy, nhưng anh có hiểu được những năm tháng đó, chính là những năm tháng đẹp đẽ nhất trong cuộc đời của chúng ta? Tuổi trẻ của anh có em, thanh xuân của em có anh. Đã từng vì nhau mà bồi hồi, hạnh phúc. Đã từng vì nhau mà khóc và đau thương. Cũng đã từng vì nhau mà chấp nhận cất nhau vào trong lòng. Cứ thế mà đi về phía vô cực. Chẳng có gì nuối tiếc.
Thủy Vũ