Thanh toán

Đám cưới anh

Đăng bởi Marry Doe - 28/01/2016   |   Lượt xem: 371

Phải chi hôm ấy đừng mưa, phải chi hôm ấy đừng đưa em về...

Chủ nhật đẹp trời nhưng lòng em lại trĩu nặng, có thứ gì đó nghèn nghẹn bên ngực trái, đôi dòng lệ trực trào nơi khóe mắt. Em sắp khóc rồi...

Đủ lâu để em có thể quên và em cũng đã ngỡ là mình đã quên anh nhưng thực ra không phải, chỉ là em tự lừa người, lừa mình rằng em đã có thể quên anh... Thứ tình cảm được em chôn giấu kỹ lưỡng nơi góc tối của tâm hồn được dịp trỗi dậy, hôm nay anh cưới vợ.

Chẳng được anh mời, có lẽ đó là ý của cô ấy và cũng là điều em mong muốn. Em nhớ đã có lần chọc anh rằng, khi nào mà có người yêu mới và tổ chức cưới thì đừng mời người yêu cũ là em đến dự nhé. Nói đùa thành sự thật. anh có người yêu mới và khi cưới em không có vinh hạnh được nhận thiệp hồng từ anh.

Liệu cô ấy có biết đến em không nhỉ? Người từng đi ngang qua cuộc đời anh, và giờ được gọi với cái tên người yêu cũ.

Người sánh bước bên anh không phải là em - người đã từng cùng anh xây nên giấc mộng về ngôi nhà và những đứa trẻ, về những kế hoạch cho tương lai, và người hoàn thành giấc mộng đó lại là cô ấy.

Hôm nay cô ấy sẽ là cô dâu đẹp nhất, và anh sẽ là chú rể lịch lãm nhất trong mắt bao người, trong đó không có em. Đã có vài phút le lói trong lòng em cái ý nghĩ sẽ đứng từ xa mà dõi theo đám cưới của hai người. Tò mò cũng có, ghen tỵ cũng có, dù với bất cứ lý do nào thì em vẫn là kẻ ngoài cuộc.

Em còn nhớ ngày chúng mình quen nhau là một ngày mưa phùn, khi cái tiết xuân đang chiếm trọn không gian nơi đây. Em loay hoay không biết làm cách nào để đi từ bến xe bus về nhà, anh xuất hiện, chiếc ô trên tay chìa ra trước mặt em với lời đề nghị, đi cùng nhé. Chẳng do dự, chẳng thắc mắc, em chỉ kịp mỉm cười mà cùng anh đi dưới trời mưa với chiếc ô phía trên đầu. Có lẽ em yêu anh ngay từ giây phút ấy.

Chẳng hiều sao kể từ hôm đó, em và anh gặp nhau nhiều hơn, không biết là do duyên hay do sự cố tình của cả em và anh. Cứ thế ta yêu nhau.

Nhưng rồi chữ duyên không đủ để gắn kết em và anh. Chia tay... chỉ là thấy trong lòng không còn đầy ắp yêu thương cho đối phương nữa, hay cái duyên đã tàn mà cái nợ chưa kịp ghé thăm?

Phải chi hôm ấy đừng mưa, phải chi hôm ấy đừng đưa em về...

Không ồn ào, không níu kéo, chia tay trong sự hòa bình nhưng ta lại chẳng thể làm bạn. Em và anh lại về vị trí cũ, người dưng, cứ coi như ta chưa gặp nhau, chưa quen biết, có lẽ sẽ tốt cho cả hai ta.

Bình luận

Viết Đánh Giá
B
Đọc xong mà buồn, thương người còn chưa thể dứt tình