Thanh toán

EM ĐỒNG Ý LÀ "CỤC NỢ" CỦA ANH NHÉ !!

Đăng bởi Marry Doe - 04/04/2016   |   Lượt xem: 652

Hôm nay vẫn như mọi hôm, anh vẫn chở em đi qua những con đường ấy, anh luyên thuyên kể chuyện, còn em ngồi phía sau lưng anh, mơ mộng ngắm...

Hôm nay vẫn như mọi hôm, anh vẫn chở em đi qua những con đường ấy, anh luyên thuyên kể chuyện, còn em ngồi phía sau lưng anh, mơ mộng ngắm các tòa nhà lên đèn, và đâu đó nhớ lại cái lần đầu tiên… Nhớ cái hồi đi phỏng vẩn, mỗi vòng trôi qua, em và anh đều mong cả 2 đứa cùng được chọn, một trong hai đứa không được chọn thì đứa kia cũng không đi làm (vì thật lòng em đâu có xe đâu mà đi ^^). Thế là từ lúc đi làm thêm, 1 tuần 5 ngày, 1 tháng 4 tuần, 2 tháng liên tiếp, anh đều chở em đi làm trên con đường xa lộ Hà Nội bất kể sáng, trưa, chiều tối, nắng hay mưa. Rồi đôi lần mình cũng ham vui, bảo anh chạy vòng vòng thành phố cho biết, thế là anh chở em vòng vòng mấy công viên thành phố, ga Sài Gòn, mấy con đường Hàm Nghi, Nguyễn Huệ, Đồng Khởi vì những con đường này ban đêm lên đèn rất đẹp, rồi lâu lâu buồn mình đi xem phim trước khi về lại Làng Đại Học. Có một điều em rất thích khi đi trên xa lộ Hà Nội, đó là ngắm đèn đường, đôi khi để ý xem cột đèn màu gì và cũng phát hiện ra điều nho nhỏ: có một số cột đèn ở phía trên màu đỏ, trong khi một số cột lại màu bạc. Rồi cứ thế, đến một hôm đi làm về, trời mưa lâm râm, em chui vào áo mưa hai đầu của anh, núp phía sau cho anh chở về. Hai đứa luyên thuyên kể chuyện trên trời dưới đất, rồi khi xe đang lên dốc Cầu Sài Gòn, anh chợt hỏi em: – Có khi nào hai đứa mình là một cặp không? Em phá cười lên, không cần suy nghĩ, nói với anh rằng: – Chuyện không bao giờ xảy ra, không những không, mà là không..không…bao giờ. Nói xong tự nhiên hai đứa im lặng, rồi anh tiếp tục chạy, em tiếp tục ngôi ngắm đèn đường trong mưa phía sau lưng anh. Kể từ lần ấy, từ câu hỏi của anh, em mới bắt đầu có suy nghĩ về anh – những điều mà trước kia em chưa bao giờ, dù là một suy nghĩ thoáng qua trong em. Loáng thoáng cũng gần hết hè, em có được cái xe máy, thế là em dọn hẳn lên thành phố ở và tự đi làm. Kể từ dạo ấy, em và anh ít gặp nhau, đôi lần gặp trên công ty và nói chuyện bâng quơ. Rồi một hôm, cả nhóm quyết định đi cầu Ánh Sao chơi, thiếu dư người gì đó, cuối cùng anh lại chở em. Leo lên xe anh ngồi, em có cảm giác khó tả. Chắc cũng lâu rồi em không ngồi sau xe anh (măc dù chỉ hơn 1 tháng). Cả bọn đi chơi hả hê, đến gần 10h tối mới quyết định ra về. Ra đến nhà xe, anh phát hiện ra chìa khóa xe đã rớt lúc nào không hay. Anh luống cuống quay lại tìm, tìm hoài không được và buồn bã quay ra. Em mới lăng xăng nói để em vô tìm lại lần nữa với anh. Chạy lòng vòng hết mấy con đường, lên cầu Ánh Sao và ra chỗ công viên nãy ngồi, em chợt thấy một ánh sáng lóe lên, mừng hết lớn, đó là chìa khóa của anh. Thế là em cũng tự hào lắm, nhờ có em mà anh tìm được chìa khóa, chứ nãy mình anh đi tìm đâu có thấy. Về đến nhà, em thấy khó ngủ, lại bâng quơ nói với nhỏ bạn: Có khi nào tao thích Sơn không mày. Rồi tự trả lời: Chuyện đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Ấy thế mà, sao sao đó, có rất nhiều kỷ niệm vui buồn của em và anh những ngày sau đó. Em chỉ biết là, nếu không đi làm thêm ở Gia Cát, thì chắc sẽ không có câu chuyện này – khởi đầu cho em và anh. Và em chỉ biết là, kể từ cái lần ấy, em luôn ngồi phía sau xe anh, không những đi trên con đường xa lộ Hà Nội mà còn khắp các con đường Sài Gòn, Bình Dương, Long An, Bình Thuận… bất kể nắng hay mưa. Và em, vẫn thói quen ấy, ngồi ngắm đèn đường phía sau lưng anh. Đôi lần, em chòm lên phía trước, vẹo mũi anh và đùa: Đi đâu anh cũng "vác cục nợ" đi theo, anh có thấy nặng không? Bất chợt anh kéo tay em về phía trước, quàng chặt tay em vào ngang bụng anh và khẽ nói: Anh nguyện "vác cục nợ" theo suốt đời, em đồng ý là "cục nợ" của anh nhé. Em – thúc thích ngồi cười và cảm nhận hơi ấm từ tay anh… Và như thế, lời cầu hôn của anh nhẹ nhàng, không cầu kì, không hoa không nến. Giản đơn nhưng không đơn giản, em vẫn cảm nhận được ánh đèn đường lung linh như ánh nến, tiếng gió thổi rít qua tai hòa cùng âm điệu du dương "Khi đôi ta về chung một nhà/ Khép đôi mi chung một giường….mà anh đang hát. Chỉ thế thôi nhưng đủ khiến em hạnh phúc, đủ lãng mạn để em và anh cảm nhận… Em càng nhận ra rằng, hạnh phúc chỉ đơn giản là vậy. Khi hai ta về một nhà Khép đôi mi chung một giường Đôi khi mơ cùng một giấc Thức giấc chung một giờ. …. Ngày cưới: 31.12.2015 (Bài thi mẫu - Cao Kim Dien)

Bình luận

Viết Đánh Giá
L
Khi hai ta về một nhà
Khép đôi mi chung một giường
Đôi khi mơ cùng một giấc
Thức giấc chung một giờ.
Mình thấy 4 câu thơ này rất hay và thích lắm
H
Bài viết tham gia cuộc thi ý tưởng cầu hôn nè, em đọc mấy lần ùi