Đăng bởi Marry Doe - 18/12/2014 | Lượt xem: 1066
Giáng sinh về! Nhớ một bàn tay ấm vẫn hay đan vào tay mình, nhớ một bờ vai êm. Nhớ những ngày đã cũ.
Giáng sinh về rồi, thời tiết đã lạnh hơn hẳn. Những buổi sáng lười biếng quấn trong chiếc chăn ấm chẳng muốn ra, những buổi tối đi dạy về, gió lạnh, lạnh vào cả trong trái tim khi vô tình nhìn thấy những cặp tình nhân ấm áp bên nhau giữa dòng người hối hả. Tôi ở gần một xóm đạo, những ngày này, các con đường được trang trí đèn chớp rực rỡ, đẹp lắm. Lang thang một mình trên những con đường ấy tự dưng cảm giác trống vắng vô chừng. Nhớ một bàn tay ấm vẫn hay đan vào tay mình, nhớ một bờ vai êm. Nhớ những ngày đã cũ.
Ừ thì Giáng sinh đã về.
Cứ đến Giáng sinh là lại nhớ nhà. Đã lâu lắm rồi chưa được về nhà đón Giáng sinh. 5 năm ăn học trên cái đất Sài Gòn này, chưa mùa Giáng sinh nào lại muốn về nhà như năm nay. Đôi lúc chúng ta gắn bó với một thành phố không phải vì có gì hay ho ở đó, mà vì nơi đó có người ta thương, có người để ta quyến luyến. Sài Gòn, mùa Giáng sinh lại về, mà em thì đã xa đến vậy. Sài Gòn không còn em liệu Sài Gòn có còn gì để vui. Nhiều nơi để đi, nhưng duy chỉ một nơi để về! Về nhà!
Mẹ ơi! Con muốn về nhà đón Giáng sinh. Con nhớ những buổi sáng dậy sớm, chạy qua phòng mẹ, chui vào chăn, làm nũng với mẹ để mẹ chửi mới thôi. Con muốn cùng với ba làm hang đá, muốn cùng với chị trang trí cây thông Noel, muốn mặc áo ấm cùng cả nhà đi lễ đêm, cả nhà ấm cúng ăn bữa cơm mừng Giáng sinh. Trên này thời tiết bắt đầu lạnh rồi, con cô đơn quá.
Muốn về nhà.