Thanh toán

Mình chia tay nhé Bé !!!

Đăng bởi Marry Doe - 23/08/2015   |   Lượt xem: 501

Chỉ một câu nói mà sao lòng quặn đau.

2h sáng ...

Tôi lang thang trên face tìm kiếm ... không biết tôi đang tìm kiếm điều gì ? Lâu rồi tôi không lên face .. bỗng nhiên tôi thấy ...avatar ... một avatar rất đổi thân quen, avatar ngày trước của tôi, nhưng giờ thì tôi xóa rồi. Tại sao giờ nó lại ở đây ... mà lại là avatar của anh , người yêu, àh không đúng hơn là người yêu cũ. Người đã làm tôi khóc rất nhiều, mà bạn biết đó, người làm bạn khóc nhiều đó không phải là người yêu bạn nhất. Người không đáng để bạn nhớ, thế mà tôi – tôi lại nhớ .. nhớ rất nhiều, cuộc sống luôn như thế, điều không đáng nhớ luôn là điều làm bạn nhớ nhiều nhất. Mãi miên man suy nghĩ, tôi nhìn lại hình avatar của mình, đó là trước kia còn giờ đây là avatar của anh.

Avatar – hình anh và tôi chụp chung, nếu mọi việc vẫn diễn biến tốt đẹp như thế thì có thể giờ này tôi và anh đã có một end là wedding rồi. Nhưng cuộc sống không “ có thể “, “ giá như “ nó vẫn luôn vận động và chúng ta phải thích ứng với điều đó. Tôi vẫn biết như thế nhưng không thể không buồn. Nhìn avatar, làm tôi nhớ lại ....

3 năm trước ...

- Bé, lên đây phong cảnh ở đây đẹp lắm nè !!! Anh đang gọi tôi. Tôi nhỏ hơn anh 3 tuổi, và tôi thích cách anh gọi tôi như thế, nghe ngọt ngào làm sao !

- Dạ !!! Tôi trả lời một cách dịu dàng nhất mà tôi có thể.

Bỗng :

- Á á .... Tôi la thật to

Anh quay đầu lại , nhìn tôi, bất thần la lớn

- Bé

Anh vội vàng chạy lại phía tôi, đỡ tôi ngồi dậy. Anh thấy đầu gối của tôi rơm rớm máu, anh vội vàng lấy chiếc khăn tay trong túi của anh đặt lên vết thương của tôi. Tôi nhìn anh, nhìn anh một cách chăm chú, dường như lúc này thời gian và không gian như đứng lại chỉ để tôi ngắm nhìn anh, thật gần , thật gần ... Trông anh lúc này mới đáng yêu làm sao, tôi không biết là anh có đôi mắt đẹp như thế, long lanh như cuốn hút tôi. ..

- Bé có đau lắm không ? Anh hỏi tôi

- bé . Bé đau lắm hả, sao anh hỏi mà không trả lời vậy. Anh hỏi thêm lần nữa

- à không , bé không đau lắm . Tôi vội trả lời anh

Anh đâu có biết tại anh, tại anh gọi bé, làm không được ngắm anh nữa chi. Bé muốn ôm anh lấy anh quá. Bất chợt bé có cảm giác, bé sợ , bé sợ cảm giác lúc đó, đó có phải là điềm báo trước một điều gì đó không may sẽ xảy ra phải không anh ? Bé không muốn nghĩ về điều đó nhưng tại sao lúc này , điều đó lại xuất hiện trong tâm trí của bé. Bé thật sự lo lắng.

- Bé đang nghĩ gì vậy? Té chân không đau àh. Để anh cõng bé đi ngắm biển nhé . Anh đang dỗ tôi. Anh biết tính tôi hậu đậu nên lần nào tôi té anh cũng cõng tôi đi dạo . Thật lãng mạn phải không ? Có một người yêu mình như thế thì tuyệt còn gì bằng. Nhưng bạn àh, điều hạnh phúc không bao giờ tồn tại lâu , nó cho chúng ta cảm nhận chút hạnh phúc để biết điều đau khổ là như thế nào? Nếu bạn hạnh phúc 1 thì đau khổ sẽ nhiều hơn thế, bởi vậy nên chúng ta hãy trân trọng những giây phút hạnh phúc bên nhau để thấy hạnh phúc nhiều hơn khổ đau. Nhưng tôi lại không biết được điều đó, khi tôi biết được điều đó thì đã muộn rồi.

Anh cõng tôi đi dạo trên biển trong buổi chiều hoàng hôn rất đẹp, nhìn cảnh này chắc tụi bạn của tôi phải ghen tị với tôi đây, cảnh hai người lãng mạng như trong phim Hàn í. Tôi tưởng tượng đến cảnh tui kể lại tụi bạn tôi nghe rồi tụi nó xít xo ghen tị, tôi thấy vui vui. Tôi cười thầm.

- Bé, em đang cười gì vậy ? Cảnh hoàng hôn hôm nay đẹp đúng không ? Anh hỏi tôi

- Dạ , hôm nay cảnh đẹp mà người cũng đẹp nữa. Tôi lại cười, anh biết bé đang nói về anh mà đúng không. Tụi bạn bé vẫn thường nói vậy, anh rất đẹp. “Anh đẹp như thế mà là người yêu của bé thật là không xứng tí nào? “ chúng nó vẫn hay trêu đùa tôi như thế đó.

- Bé, hôm nay bé biết ngày gì không ? Anh chợt hỏi tôi

Tôi suy nghĩ , hôm nay ngày gì ta, không phải ngày kỷ niệm hai người gặp nhau, không phải sinh nhật anh, cũng không phải sinh nhật bé, cũng không có sự kiện gì lớn ... vậy hôm nay là ngày gì ! Tôi suy nghĩ mãi, nhưng không thể nào suy nghĩ ra.

- Anh trêu bé àh, hôm nay đúng là thứ 6 ngày 13, không có sự kiện gì đáng nhớ. Tôi trả lời anh.

- Hôm nay sẽ là ngày bé nhớ, nhớ mãi và bé sẽ không bao giờ được quên nhé . Bé hứa với anh đi. Anh nói với tôi.

- Bé hứa. Bình thường nếu không biết lý do thì tôi sẽ không bao giờ đồng ý hứa với anh điều gì. Nhưng hôm nay, tôi không hiểu tại sao lại đồng ý với anh một cách nhanh chóng như thế, không một chút do dự, đắn đo suy nghĩ , biết đâu anh lại có âm mưu gì nữa đây.

- Mình chia tay nhé BÉ !!!

- Bé có nghe nhầm không, hình như tai của bé có vấn đề rồi hay sao í, anh chở bé đi khám nhé. Tôi vội nói với anh

- Bé , bé bình tĩnh lại đi.

- Bình tĩnh, anh nói bé làm sao bình tĩnh đây. Anh có biết… bé đang hạnh phúc, bé hạnh phúc được anh cõng trên lưng, được ngắm biển, được thấy hoàng hôn buổi chiều đẹp dường nào… và bé có anh bên cạnh… và rồi anh nói “ Mình chia tay nhé BÉ !”

- Anh xin lỗi.

- Anh xin lỗi. “ Xin lỗi” chỉ là lời nói sao mà lại đau đến như vậy, anh có lỗi gì, lỗi là anh đã mang hạnh phúc của bé đi ưh.

Tôi òa khóc, khóc như chưa từng được khóc, khóc đến ngất đi …

 

3 giờ sau.

Tôi tỉnh lại trong bệnh viện, anh đã chở tôi đến bệnh viện. Tôi ở đây, vậy còn anh đâu, tôi vội vàng xuống giường lao ra khỏi phòng , chạy đến phòng trực hỏi:

  • chị , cho em hỏi, người đưa em vào đây, ảnh đâu rồi chị. Tôi hỏi chị y tá đang trực
  • Anh đi rồi em. Anh gọi điện thoại nói người nhà em đến đó.

Đi rồi, vậy là anh đi thật rồi, không một lý do, chỉ một câu “ Anh xin lỗi”. Tôi thất thần lang thang trên hành lang bệnh viện.

Sau đó bố mẹ đưa tôi về nhà, mọi người trong nhà ai cũng lo lắng cho tôi, sợ tôi suy sụp không thể đứng dậy được. Nhưng tôi không tin anh chia tay tôi, anh rời xa tôi như thế, anh yêu tôi nhiều đến thế, sau bao nhiều chuyện xảy ra, anh đã vượt qua được sự ngăn cấm của bố mẹ tôi. Vậy anh có lý do gì mà rời xa tôi chứ, nhưng tôi  không biết rằng sự đau khổ luôn có những lý do của riêng nó, chỉ là nếu bạn biết được lý do thì có thể bạn sẽ đau khổ hơn mà thôi. Và anh đã không muốn tôi tổn thương hơn nữa. Và cách anh chọn là đưa tôi đi biển nói lời chia tay.

 

Bỗng nhiên tôi thấy mặn nơi đầu lưỡi, nước mắt chảy từ lúc nào tôi không biết nữa …

Tôi trở về hiện thực, mới đó mà đã 3 năm rồi. Thời gian trôi qua nhanh thật, sau này tôi biết được lý do anh chia tay tôi “ Vì một người con gái khác, và cô ấy đang mang trong người dòng máu của anh.” Lúc đó tôi buồn lắm, hận anh nữa, nhưng dường như trải qua một lần đau khổ làm người ta suy nghĩ nhiều hơn, cảm thông hơn một chút và biết đặt mình vào suy nghĩ của người khác hơn một chút. Và tôi đặt mình vào vị trí của anh, chắc lúc đó anh khó xử lắm, một bên là tình yêu , một bên là máu mủ của mình ( vì một lần trót dại – nhưng trong đời đâu phải ai hoàn hảo ) , anh phải đắn đo suy nghĩ nhiều lắm. Anh phải làm cách nào để chia tay bé và làm bé ít đau khổ nhất. Giờ đây bé phải cảm ơn anh nhiều lắm.. Bé chấp nhận sự thật, chấp nhận buông tay, khi người ta không thể ở bên cạnh mình không có nghĩa là người ta không yêu thương mình nữa, mà chỉ là vì có người khác cần người đó hơn mình. Đơn giản thế thôi .

Và hiện tại bây giờ bé vẫn đang hạnh phúc – một mình. Bé muốn gởi gió mang đến cho anh lời chúc – Chúc mọi điều tốt lành đến với anh.

Sáng tác: Thùy Vân

Bình luận

Viết Đánh Giá

Chưa có bình luận nào