Thanh toán

Mơ Hồ

Đăng bởi Marry Doe - 04/06/2015   |   Lượt xem: 745

Đôi khi chia tay...không phải là do ta hết yêu...không phải là do ta chán nản...cũng không phải là do ta vội vàng...mà là đơn giản chỉ không thể bên nhau được nữa...! ==> Không phải câu chuyện hắc đạo...cũng không phải câu chuyện về ngôn tình...mà chỉ là một câu chuyện về một tình yêu thực sự...!

MƠ HỒ

 (vague)



 



“Nếu em biến mất đi, anh có khóc vì em không?”



“Có”



“Tại sao?”



“Bởi vì anh rất yêu em”





Nó với anh đơn giản và hạnh phúc như vậy đấy. Những câu hỏi và câu trả lời, ngắn gọn nhưng không dối trá. Năm năm yêu nhau, có phải chăng quãng đường đó có thể khiến hai trái tim lại cùng nhịp đập, hay vẫn hoài nghi về nhau? Câu trả lời này mãi mãi là số không.



---



“Mình đừng gặp nhau nữa”.



“Tại sao?”



“Tại sao à? Vậy cô ôm ấp các anh chàng trong vũ trường là như thế nào? Tôi không ngờ lại yêu một con đ*** như cô”.



“Nhưng anh…”giọng nó nghẹn ngào không nói được gì cả. “Em xin lỗi...” giờ đây nó chỉ có thể nói được ba từ ấy với anh.



“Biến đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi.”



“Anh đã đi rồi, em đã làm được rồi Quân à. Xin anh hãy cứ bước đi và đừng quay trở lại, như vậy sẽ càng khiến em thêm đau. Hãy cứ đi với hạnh phúc mới mà cha mẹ anh đã đặt ra, hãy đi với sự nghiệp của anh. Quân à, em xin lỗi, em không cố ý làm anh đau, nhưng cuộc sống không như những gì mà em và anh đã từng nghĩ, từng mơ ước. Hãy sống tốt nhé anh. Em yêu anh rất nhiều.” Nó nói thầm với chính mình trong niềm đau tuyệt vọng.



Quân bỏ đi và để lại những lời nói vô tâm làm nó đau đớn, có phải rằng nó muốn như thế đâu. Nó luôn muốn có một cuộc sống hạnh phúc với Quân, không thể nào rời xa tình yêu của mình vì nó yêu Quân rất nhiều. Bây giờ nó như một con chim nhỏ yếu ớt không một cánh chim lớn nào chở che.



……..



Mẹ mất khi sinh nó ra. Cha một mình nuôi nó cho đến năm lớp sáu cấp hai và rồi ba cũng bỏđi theo tình yêu mới. Căn nhà chỉ còn nó trơ trọi, lúc nào cũng phải đối diện với sự cô đơn và sợ hãi. Thời gian đầu nó cũng được họ hàng gần xa chu cấp hằng tháng, những người hàng xóm cũng thấy thương tình nên giúp đỡ. Nhưng mọi chuyện đâu phải lúc nào cũng như vậy, và rồi những đợt hỏi thăm, sự giúp đỡ cũng đã thưa dần. Nó phần nào cũng đã quen dần với hoàn cảnh mà mình đang phải chịu đựng.



………..



Rồi khi yêu Quân, nó như có được phép màu. Cuộc sống muôn màu trở lại, nó cười. Nụ cười mà bao năm qua đã không còn xuất hiện trên khuôn mặt bầu bĩnh ấy nữa. Mỗi ngày nó lại càng cười nhiều hơn. Quân biết và hiểu rõ hoàn cảnh của nó, nhưng Quân vẫn yêu, vẫn thương vì tâm hồn tinh khiết của người con gái mà anh yêu. Quân đưa tiền chu cấp cho nó hằng tháng vàchi trả hết các dịch vụ mà nó sử dụng, nhưng Linh không lấy. Bởi vì nó yêu Quân bằng một tình yêu thật sự chứ không phải là yêu vì “tiền”.



Nhà Quân giàu lắm, ba làm tổng giám đốc một công ty liên doanh nước ngoài, mẹ là giám đốc của một công ty thực phẩm có tiếng. Gia đình giàu có nhưng Quân không phải là một đứa con trai ăn chơi hay đua đòi theo chúng bạn rủ rê. Quân yêu nó, muốn làm tất cả vì nó, muốn che chở nó mọi lúc, những khi nó buồn và khóc, anh luôn ngay bên cạnh. Nó nhận tất cả những tình cảm Quân dành cho nó ngoại trừ “tiền” mà anh cho. Mặc dù Quân với nó quen nhau nhưng nó nghĩ không hẳn là phải là tất cả mọi thứ đều là của nhau, nó không muốn mình phải nợ ai, kể cả Quân _ người mà nó yêu nhất và cũng là người thân duy nhất của nó.



Theo ngày tháng dần trôi, tình cảm của cả hai ngày càng thắm thiết hơn, gắn bó chặt chẽ hơn, nó luôn hỏi Quân những câu hỏi ngốc nghếch, hay tâm sự, kể chuyện cho Quân nghe những câu chuyện không đầu không đuôi. Nhưng Quân vẫn lắng nghe, vẫn luôn trả lời những câu hỏi ngốc nghếch ấy. Cả hai hạnh phúc như vậy đấy, đơn giản lắm, mộc mạc lắm nhưng…lại đau lắm.



-----



Ting… Ting… Ting…. Tiếng chuông cửa kêu inh ỏi.



“Cháu chào hai bác ạ. Hai bác cần tìm ai ạ?”



“Cô là Linh phải không, là bạn gái của con trai tôi?”



“Dạ vâng ạ! Cháu mời hai bác vào nhà, cháu sơ ý quá. Mong hai bác thông cảm.”



“Không cần đâu, chúng tôi còn việc bận phải đi gấp. Tôi đến đây để nói với cô vài điều rồi đi. Tôi mong cô hãy rời xa thằng Quân, nó đã lớn và cũng đã đến tuổi trưởng thành, còn phải lấy vợ để nối nghiệp gia đình. Thằng Quân con tôi nó phải quen một đứa con gái xinh đẹp, gia đình có tiền, có quyền lực chứ không phải quen hạng người như cô, không cha không mẹ. Tôi biết cô yêu thằng Quân vì tiền của nó, bây giờ tôi gởi cô “tấm chi phiếu” coi như là đền bù. Cô hãy nhận lấy và đừng làm phiền cuộc sống con trai tôi nữa.”



Nó ngỡ ngàng và bang hoàng nhìn “tấm ngân phiếu” rồi ngước nhìn mẹ của Quân. Những lời nói cay đắng ấy được phát ra trong âm thanh nặng nề chứa những sự sỉ nhục cứ tới tấp phả vào mặt Linh. Nó đứng ngây người và rồi cũng kiềm nén nước mắt mà nói:



“Vâng ạ! Cháu hiểu ý của hai bác ạ. Cháu sẽ không làm phiền vào cuộc sống của Quân nữa. Còn số tiền này cháu xin trả lại bác ạ, cháu không yêu Quân vì tiền như hai bác đã nghĩ. Cháu sẽ không nhận số tiền này đâu ạ.”



“Cô không nhận làm chúng tôi cũng thấy áy náy, tôi biết cô và thằng Quân đã quen nhau đã  lâu. Tôi giả bộ làm ngơ.Nhưng cô hiểu ý chúng tôi là tốt rồi. Cảm ơn cô. Chúng tôi về và mong cô hãy giữ đúng những lời cô đã nói ngày hôm nay. Chào cô.”



Ba mẹ Quân lên xe và nhanh chóng rời khỏi. Chỉ còn nó đứng bất động ở trước cổng nhà. Nước mắt bắt đầu rơi mỗi lúc càng nhiều, nhiều hơn. Nó không ngờ rằng cuộc tình đẹp đẽ mà nó đã cùng Quân xây dựng giờ đây đã bị dập tan. Không cha không mẹ không người thân, âu đó cũng là một cái tội chăng? Bất lực trước mọi chuyện, nó chạy vào nhà nằm khóc. Cả buổi tối, không làm gì cả, chỉ nằm đó rồi khóc. Không ngủ, không ăn, không xem tivi như mọi ngày, nó chỉ biết khóc vì nhận biết rằng đã mất Quân, người con trai nó yêu nhất và cũng là mối tình đầu. Đã tan vỡ như thế đấy, như bọt biển mà thôi.



----



Từ ngày ấy, những cuộc gọi hay tin nhắn của Quân đều bị nó từ chối và không trả lời. Nó thay số điện thoại và cả thay đổi cả chỗ ở. Nó làm đủ nghề, từ rửa chén bát thuê cho đến giúp việc. Nó bị người ta hành hạ nhưng cũng không hề kêu ca. Và rồi cuộc đời đưa đẩy nó đến với cái nghề kiếm tiền bằng thể xác. Nó đi làm đ*** mỗi tối, lương thu nhập bấp bênh nhưng cũng không đến nỗi túng thiếu. Có người thương tình xin giúp nó vào làm thêm ở vũ trường cho đỡ cực. Mới vào làm, nó bị người ta ép uống đến nôn tháo thúc. Dần rồi nó cũng quen với hoàn cảnh và biết mình đã ở vị trí nào của xã hội. Bởi nó có gương mặt rất xinh xắn với đôi mắt nâu nhuộm buồn, như vậy càng khiến các chàng điên đảo vì nó ngày một nhiều. Hết người này rồi đến người khác cứ như vậy mà ôm ấp nó. Cho dù có hàng vạn thằng con trai ôm ấp nó đi chăng nữa thì trong lòng nó cũng chỉ có Quân _ người con trai mà nó yêu trong suốt bốn năm qua.



…….



Về phần của Quân, từ ngày mà hắn không liên lạc được với Linh, hắn đi tìm cô ở khắp nơi, từ những người bạn gần xa cho đến người thân của cô, vẫn không một thông tin nào từ Linh. Hắn mệt mỏi, đã qua mấy ngày liền không ăn uống gì, rất lo cho cô. Thiếu Linh, hắn như một tên điên, không tiếc gì chửi mắng ai, kể cả ba mẹ hắn cũng bỏ ngoài tai. Hắn như điên dại khi không thấy một tung tích nào từ cô. Ba tuần liền vẫn vậy, hoàn toàn sụp đổ, hết hy vọng rồi.



Hắn chạy ra biển và từ nơi nào đó trong trái tim bỗng thấy nhói. Đau, đau lắm và hắn đã bắt đầu khóc. Thằng con trai trong đời từ trước đến giờ chưa từng khóc vì một người nào cả trừ bà ngoại của nó. Bà ngoại thương hắn lắm, và có lẽ sẽ không ai thương hắn như bà được. Bà đã qua đời vì căn bệnh ung thư quái ác. Đó là lần đầu tiên hắn khóc, nhưng nước mắt ấy là dành cho tình thân. Còn lần này, hắn khóc vì tình yêu _ một tình yêu đúng nghĩa.



Hắn đã từng yêu biển. Mỗi khi buồn hắn đều ra ngoài biển tâm sự với biển. Biển như một người bạn, và chỉ có biển mới là một tình bạn không phản bội ai cả. Hắn đã hỏi biển những câu hỏi mà hắn không thể định nghĩa được, hắn đã nói với biển rằng: “Khi ta hỏi biển, biển hãy trả lời ta thật lòng nhé! Vì chỉ có biển mới hiểu thấu nỗi lòng của ta. Hãy vỗ một nhịp sóng nếu biển trả lời “có”, và hãy vỗ hai nhịp nếu biển trả lời ta là “không”. Hãy cho ta những sự sáng suốt mà biển có thể mang lại.” Nhưng sao giờ đây hắn lại ghét biển quá, hắn hỏi biển rất nhiều về Linh, hỏi rằng Linh đang nơi đâu? Rằng Linh có còn yêu hắn không? Nhưng biển lặng im, không một câu trả lời. Lặng sóng….



Hắn nhìn lên nền trời đêm, biển không một lần gợn sóng. Hắn muốn xé toạc màn đêm bao quanh kia để thấy được ánh nắng, có khi hắn còn thấy chút hy vọng le lói trong lòng. Nhưng hắn không thể làm được. Gục ngã…



Và bắt đầu từ cái đêm ấy, hắn như biến đổi thành một con người khác. Hắn từ một thằng con trai hiền lành tử tế rồi đến điên dại và giờ đây hắn đã trở thành một chàng công tử ăn chơi, đàn đúm ở Sài thành. Vắng đi Linh, thiếu đi tình yêu mà bốn năm hắn cùng cô xây dựng, giờ đây đã hư vô. Hắn bắt đầu theo bạn bè rủ rê, đi la cà hết từ quán bar này sang vũ trường nọ. Xài tiền như nước và đã bắt đầu cặp kè đêm em này rồi sáng em khác. Hắn qua đêm với biết bao nhiêu cô gái, chỉ mong để quên đi Linh, nhưng không thể. Cứ khi đêm xuống, hắn lại nhớ đến người con gái mộc mạc đáng yêu kia. Không thể nào hắn quên được Linh dù đã cho hình ảnh cô xuống sâu tận cùng của trái tim. Hắn muốn là muốn như vậy, nhưng khi đi đến đâu ánh mắt không khỏi tìm kiếm người con gái mang tên Linh. Các cô gái chân dài cũng không thể mang lại cho hắn một hạnh phúc mà Linh đã từng mang lại. Mùi nước hoa và son phấn trên mặt các cô gái chân dài trong bar, vũ trường làm hắn cảm thấy buồn nôn. Những lời nói ngọt ngào làm hắn cảm thấy khinh tởm hơn rất nhiều.



Tình cờ một buổi tối, bạn hắn rủ đi chơi ở một vũ trường xa. Hắn vào và đập trước mắt là cảnh Linh đang trong vòng tay của một gã lớn tuổi, hắn không tin được vào mắt mình nữa, Linh ăn mặt hở hang, son phấn khắp mặt. Hắn lẩm bẩm: “Là Linh ư? Có phải là em không?”. Hắn muốn xác nhận người con gái mang vẻ bên ngoài giống như Linh ấy. Hắn đến chỗ và gọi tên cô. Như một phản xạ, cô “vâng” giọng ngọt ngào. Nhìn thấy hắn, cô sững sốt không một lời nào có thể thốt lên.



--------------------



Nó như trời trồng, ngồi một chỗ nhìn anh, đôi mắt to đen láy đã nhuộm màu buồn gần như bật khóc. Nhưng nó biết việc mình phải làm, phải làm như thế nào để anh phải đau mà rời xa nó. Nó cố lấy thật nhiều bình tĩnh để đứng lên đối diện trước mặt anh, đôi chân gần như sụp lại nhưng nó phải cố đứng thật vững để anh không nhận ra nó đang suy sụp.



“Chào anh! Đã lâu không gặp.” Khoé môi nó nhếch lên một nụ cười không tự nhiên.



“Em…Em là là Linh?”



“Không phải tôi thì anh tưởng ai? Đúng, tôi là Linh.”



“Sao em lại như thế này? Linh anh yêu không phải là một người như thế này.”



“Sao lại không? Tôi vẫn là Linh, tôi có quyền làm thay đổi cuộc sống của mình. Anh thấy đấy, tôi làm ở đây đấy, thì sao?”



“Em….”



“Tôi như thế nào? Hả? Anh không thấy tôi đang sung sướng sống trong sa hoa sao?”



“Anh có thể nói chuyện riêng với em không?”



“Anh không thấy tôi đang bận tiếp những anh chàng đẹp trai giàu có này à? Xin lỗi tôi không rãnh.”



Anh bất lực rời đi, nó cảm thấy hụt hẫn. Nụ cười giả tạo của nó giờ đây đã tắt ngấm đi. Nó suy nghĩ một lát rồi chạy theo anh, muốn lần cuối cùng được thấy anh nhưng không phải trong tình trạng như thế này. Nó gọi tên anh:



“Quân, anh đợi đã.”



Quân dừng bước nhưng không quay đầu lại, anh cảm thấy khinh thường người con gái này. Người ấy không phải cô nữa rồi.



“Sao? Cô còn chuyên gì muốn nói với tôi à. Muốn sỉ nhục tôi thì cứ nói cho đã cô đi.”



“Em muốn nói chuyện với anh.”



Anh và nó ra biển ngồi, nơi mà cả hai đã từng hạnh phúc bên nhau trong suốt ba năm ấy.



“Cô còn chuyện gì để nói với tôi?”



“Em chỉ muốn nói lời tạm biệt với anh.”



Anh quay người sang, hét lớn với nó:



“Linh à, tại sao em lại ra như vậy? Anh và em đang hạnh phúc kia mà. Em có thể cho anh lời giải thích được không Linh?”



“Em không có lời giải thích nào cả. Em đã quá ngán ngẩm với việc theo anh, việc ở nhà một mình. Em muốn được tự do, em không thể ép mình được. Xin lỗi anh.”



“Thì ra là như vậy, anh đã quá ép buộc em rồi sao ? Em đã chán anh rồi à? Người con gái anh yêu bây giờ không phải là em nữa. Anh trả tự do lại cho em, trả tất cả những khoảng thời gian mà anh đã làm phiền em.”



Anh rời đi, khoé mắt nó bắt đầu ướt đẫm. Nó đã khiến cho anh phải đau, nó đã làm anh rời xa  được rồi. Và nó đã giữ đúng những lời nói mà nó đã nói chiều ngày hôm ấy với ba mẹ anh.



-----



Hắn bước đi, trong lòng hắn đau như có ai đâm xuyên qua vậy. Hắn bước nhanh để cô không phải thấy hắn đau đớn đến mức nào. Mà nếu cô có thấy thì có động lòng mà quay lại với hắn không? Hận cô đã bỏ rơi hắn, hận vì cô mà giờ hắn không là mình nữa. Hắn rất hận cô.



-----



Nó nhìn theo bóng anh đi xa mà trong tim không khỏi đau đớn. Anh đi rồi, anh đi thật rồi. Lúc anh đi, nó hy vọng anh quay lại nhìn nó dù là một cái nhìn thoáng qua thôi cũng đủ làm nó cảm thấy anh còn vấn vương. Nhưng cho đến khi bóng anh đã xa mờ vẫn không có cái ngoảnh đầu. Nó bắt đầu khóc, nước mắt tuôn xả như mưa rào. Mỗi khóc một to hơn, một nhiều hơn. Nó không muốn chấp nhận việc mất anh như thế này, nhưng sự thật vẫn rất phũ phàng.



Nó vào lại quán xin nghỉ sớm nhưng lại bị người ta đánh đập vì đi quá lâu. Không sao, nó đã chịu đựng lâu rồi. Nỗi đau thể xác cũng chưa đủ đau đớn bằng nỗi đau trong tim mà nó phải mang. 



…..



Một tối khuya, anh bấm chuông cửa nhà nó. Ngạc nhiên không hiểu tại sao anh lại biết nơi ở của mình, nhưng nó vẫn lạnh lùng hỏi anh.



“Anh tìm tôi có việc gì?”



“Bao nhiêu một đêm?”



“Anh nói gì?”



“Cô đừng giả vờ không biết. Tôi hỏi cô bao nhiêu cho một đêm? Tôi cần cô một đêm.”



Nói xong anh xông thẳng vào nhà không đợi nó trả lời. Anh đã uống quá say, nên nó đỡ anh vào phòng ngủ. Nhưng không ngờ anh lại làm với nó. Đó là lần đầu tiên.



----



Sáng thức dậy, hắn quay sang nhìn cô. Đôi mắt hiện lên nỗi buồn chất chứa, nhưng rồi hắn cũng trở về với đôi mắt lạnh như băng của ngày thường. Hắn rút trong ví ra một sấp tờ ngàn đô vứt lên nệm cho cô như vứt cho một con đ***. Hắn vội đi nhanh nên đã không thể thấy được điều hắn cần thấy.



----



Anh đi rồi, nó từ từ mở mắt ra. Nước mắt lại tuôn trào vì anh, anh đi quá nhanh nên đã không kịp nhìn thấy được vệt máu mà anh đã làm với nó tối qua. Nhìn vào đó, nó ôm mặt khóc. Đúng như nó nghĩ, gặp lại anh, anh nói nó là gái đ*** đã lên giường với không biết bao nhiêu thằng. Nhưng anh nào biết rằng anh là người đã lấy đi sự trong trắng mà nó đã giữ chỉ để cho người con trai mà Linh yêu thật lòng.



Khi làm trong vũ trường, nó từ chối tất cả, nó muốn giữ sự trong trắng của mình với một người mà nó yêu rất nhiều. Vậy nên nó luôn bị đánh đập, luôn bị hành hạ thân xác, có khi chảy máu khắp ngườinó cũng chẳng kêu than.



--------



Vào một sáng của ba tháng sau, hắn hoàn toàn sụp đỗ, đột nhiên có một tia hy vọng:



“Cậu chủ, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Ông quản gia lịch sự thưa.



“Vâng! Ông cứ nói ạ.”



“Thật ra mọi chuyện không như cậu đã nghĩ bấy lâu nay. Cô Linh rời xa cậu là do ông bà chủ muốn cô ấy phải làm như vậy. Ông bà chủ đã đưa cô ấy số tiền rất lớn xem như là đền bù, nhưng cô ấy không nhận…..” Ông quản gia kể đầu đuôi câu chuyện cho hắn nghe.



Câu chuyện nữa thật nữa mơ, hắn chỉ nghe những chuyện như thế này trên phim nhưng không ngờ nó lại xảy ra với hắn và Linh. Phóng xe thật nhanh hết mức có thể đến nhà Linh, hy vọng rằng cô có ở nhà. Thật như anh mong đợi, cô ấy ở nhà.



-----------



“Linh, anh có chuyện hỏi em.” Anh vội vàng nói, hét lớn.“Có phải ba mẹ anh đã đến gặp em và buộc em phải rời xa anh không? Em hãy nhìn thẳng vào mắt anh trả lời thật lòng đi Linh.”



Nó hoàn toàn bất ngờ trước việc này. Làm sao anh có thể biết được cơ chứ, chuyện này nó giữ bí mật rất kỹ và không nói với ai cả.



 Lúc này đây, nó rất muốn ôm chầm lấy anh mà nói rằng “đúng vậy, là ba mẹ anh đã đến nói như vậy.” Nhưng nó lại không thể, buộc phải dối lòng mình:



“Không, là do tôi muốn như vậy, là do tôi muốn rời xa anh. Không ai bắt buộc tôi cả.” Nó nói những lời ấy ra mà lòng đau như cắt.



“Không, em nói láo. Anh đã nghe ông quản gia kể tất cả. Em hãy sâu vào mắt anh đi, em hãy nhìn đi. Trả lời thật lòng đi Linh.”



“Là thật, tôi không nói láo anh. Là do tôi tự nguyện như vậy.”



Quân buông nó ra, vậy là sự thật vẫn đang diễn ra. Quân bước vội đi, nó chạy theo Quân, cắn vào bả vai anh cho rướm máu và vội quay vào nhà. Quân không nói gì rồi bước đi.



…….



Nửa năm sau...



Quân chạy ngay đến bệnh viện vì có người thông báo cho anh rằng nó đang trong tình trạng nguy cấp. Anh đến tìm phòng. Số phòng và tên đúng là của Linh _ Mai Thị Thu Linh, hai mươi bảy tuổi.



Anh chạy ngay vào phòng, trước mắt anh là một cô gái nước da trắng bệch. Nó đang thở oxi bằng ống. “Có chuyện gì xảy ra với em thế kia, Linh à..em hãy mở mắt trả lời anh đi Linh”. Anh gào thét, nước mắt không ngừng tuôn. Trên màn hình máy tính, tiếng tút ngắt quãng kia đã bị thay thế bởi tiếng tút ngân dài. Anh như người không hồn. Nắm chặt tay nó và gọi bác sĩ.



“Chúng tôi xin lỗi, cô ấy đã ra đi.”



“Không, Linh ơi em hãy tỉnh dậy đi. Em có nghe anh nói gì không hả Linh. Anh sẽ ở bên em, anh sẽ lo cho em, anh sẽ không rời xa em nữa đâu. Hãy tỉnh dậy đi mà Linh. Sao em cứ nằm mãi như vậy. Linh ơi”. Tiếng nói ngày một nhỏ dần vì anh đã quá nghẹn ngào. Nước mắt cứ tuông mãi, tuông mãi, ướt đẫm.



-----



“Cậu là người thân của bệnh nhân Linh?” Vị bác sĩ hỏi Quân



“Vâng! Cháu là người yêu của cô ấy”



“Cô ấy đã sinh ra một đứa bé. Sau ba tiếng vì sức khoẻ quá yếu nên cô ấy không chống cự được nữa. Hiện nay đứa bé đang trong tình trạng thiếu máu vì cơ thể mẹ không cung cấp đủ. Anh có thể đi xét nghiệm máu và nếu trùng xin hãy truyền cho đứa bé.”



Hắn thẫn thờ. “Đứa bé? Linh có thai? Nhưng là thai của ai mà cô ấy phải bất chấp đến cả sinh mạng thế kia?”. Hắn đồng ý rồi bước nhanh theo vị bác sĩ.



Kết quả: Trùng máu với đứa bé. Hắn truyềnhai trăm CC máu. Vị bác sĩ mời anh qua phòng nói chuyện.



“Cậu là ba của đứa trẻ mà lại để cho thai phụ bị thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng thế kia sao?”



“Ba? Ông có lầm không?”



“Chúng tôi đã xét nghiệm rất kỹ, câu hãy đọc bảng xét nghiệm máu này sẽ rõ.”



Ông bác sĩ đưa cho hắn bảng xét nghiệm máu. AND của hắn trùng với AND của đứa trẻ. Hắn ngạc nhiên thốt lên: “Sao lại có thể như vậy?”



…….



Saukhi lo xong đám tang cho Linh. Hắn quay trở lại nhà cô. Trên phòng cô có một bức thư và một hộp quà được đặt sẵn lên bàn.



Ngày….tháng…năm….



Gởi anh Quân!



Anh à! Mình quen nhau cũng đã ba năm rồi anh nhỉ? Hạnh phúc hay vui buồn chúng ta đã trải qua. Nhưng sao chuyện này, em không thể trải qua được. Ngày tháng ấy chúng ta hạnh phúc biết bao mà sao giờ đây phải xa nhau như vậy. Em viết lá thư này, có lẽ khi anh đọc thì em đã đi rất xa rồi.



Anh có còn nhớ vào một tối anh bấm chuông cửa nhà em và gọi em ra. Anh hỏi em bao nhiêu, nhưng lúc đó anh đang say nên không kiểm soát được bản thân mình. Đêm đó, anh đã làm với em, là đêm đầu tiên của em. Em vẫn luôn giữ sự trong trắng của mình để dành cho người em yêu.



Anh à! Có phải em quá tàn nhẫn hay vì cuộc sống khiến chúng ta phải rời xa nhau? Em đã từng hỏi anh rằng khi em biến mất anh có khóc vì em không? Vậy, anh có đang khóc vì em không?



Em xin lỗi anh vì ra đi quá đột ngột. Con gái của chúng mình, em đã nhìn thấy khi nó vừa mới sinh ra. Nó có đôi mắt to như anh, môi như em. Khuôn mặt nó giống anh nhiều hơn, nó là con của chúng ta đấy.



Anh à! Em gởi nó cho anh, vì em đã đi quá xa rồi, không thể quay về được nữa. Nó là niềm hy vọng lớn nhất của em. Hãy nuôi nấng nó thành một con người tốt, một người có ích anh nhé! Em tin anh.



Em đã từng mơ về hạnh phúc của gia đình, có anh có em và có cả con của chúng ta nữa. Nhưng em chỉ đang mơ và cố gắng làm nó trở thành sự thật thì một điều em phải chấp nhận là rời xa anh. Việc ấy khiến em đã đau đớn rất nhiều. Khi đối mặt với anh, em đã rất cố gắng kiềm nén bản thân phải thật mạnh mẽ để anh không thấy được sự sợ hãi và yếu đuối trong em. Nhưng mỗi khi em một mình, lại luôn nhớ đến anh, mọi giây phút trong tâm trí em chỉ có hình bóng của anh.



Anh à! Em xin lỗi. Hãy sống thật tốt anh nhé. Hãy sống như những ngày tháng trước kia anh chưa từng có em, chưa từng biết em. Và anh sẽ quên em nhanh thôi!



Em yêu anh!



……



Hắn đọc xong lá thư, tay cầm chặt lá thư run và nước mắt tuôn xối xả. Những điều hắn kiềm nén bao lâu nay bây giờ đã theo những dòng nước mắt rơi xuống nền đá hoa văn kia. Hắn mở hộp quà, là những thứ mà hắn đã tặng Linh ngày mà hai đứa còn đang quen nhau. Hắn ôm trọn vào lòng, ôm trọn những ký ức, hình bóng, kỷ niệm. Hắn khắc sâu tên cô gái mình yêu rất nhiều. Hắn tự dặn với lòng mình sẽ không bao giờ được phép quên Linh.



Chợt về giữa sương mờ

Loay hoay anh ngỡ như đang mơ...........em...

Ngày nào vẫn hoang sơ..

Ai biết cứ mong chờ...

Rồi khi bóng đêm tàn.

Hoang mang giữ lấy giấc mơ đang tan dần...

Khi anh lang thang một mình bơ vơ...

Tìm nỗi nhớ mơ.. hồ....



Sáu năm sau...



“Ba ơi, mình đi đâu vậy ạ?”



“Ba sẽ dẫn con đi gặp mẹ con.”



“Mẹ con ạ? Vâng ạ”. Đứa bé mừng hớn hở



Trước ngôi mộ của Linh. Quân thì thầm: “Linh ơi, anh đã dẫn con gái của chúng ta đến thăm em này. Em có nghe thấy anh nói gì không Linh. Con gái của chúng ta đã sáu tuổi rồi, nó nhớ em lắm, em hãy luôn cầu nguyện cho nó nhé em. Anh đặt tên cho con là Linh Phương, có hay không em. Nó có khuôn mặt bầu bĩnh giống em, cứ mỗi khi nhìn nó, anh lại nhớ đến em mà thôi”. Anh lạc giọng hẳn đi, cứ mỗi lần anh ra thăm Linh, anh đã không kiềm được nước mắt mà cứ để nó lăn dài.



“Linh Phương, mẹ con đã hy sinh cả bản thân của mình để con được chào đời.”



“Ba ơi, con yêu mẹ lắm, con nhớ mẹ lắm”. Đứa bé khóc trong vòng tay của anh.



“Ba cũng rất yêu mẹ con”….



 Cuộc sống như là biển khơi

Lúc thì mang lại cho ta cảm giác yên bình

Khi lại mang cảm xúc mãnh liệt



Tình yêu cũng vậy

Sóng sô vào bờ rồi lại ra

Không lúc nào êm dịu

Tan nhanh như bọt biển…





----HẾT----



                     Bút danh: Dương Tiểu Nguyên                                                                                                          



 



 



 


Bình luận

Viết Đánh Giá
T
truyện dài, note lại tối zìa đọc hihi