Thanh toán

Mối tình đầu của tôi...

Đăng bởi Marry Doe - 14/06/2016   |   Lượt xem: 1718

Theo dòng hoài niệm...

Tôi viết cho anh, chàng trai nắm tay bước cùng tôi năm tôi 17 tuổi. Tôi đã từng nghe đâu đó có ai nói rằng, tôi cũng chẳng nhớ nguyên văn đâu, đại khái là chàng trai yêu bạn năm 17 tuổi sẽ chẳng thể nắm tay bạn đến cuối con đường . Tôi chiệm nghiệm câu nói này ở mốc 21 của cuộc đời. Nhớ ngày đó, anh đến, nhẹ nhàng như cơn gió lạ làm thay đổi cuộc đời tôi. Những rung động của một cô bé mới lớn, khao khát được trải nghiệm một mối tình đã mang tôi đến với anh. Cũng chẳng nhớ mình quen nhau thế nào anh nhỉ. Chúng ta cũng có phải ở gần nhau đâu. Nhiều lúc nghĩ lại thấy cũng buồn cười ghê, cái thời ấy chả biết gì cứ ngộ ngộ. Thấy anh kết bạn trên yahoo, lúc ấy yahoo thịnh hành lắm, cũng add friend rồi nói chuyện, cho sđt nhau rồi cứ tiếp diễn làm bạn cho đến khi buông câu nói đùa tán tỉnh nhau. Mình đã yêu nhau như thế đó. Yêu xa, hạnh phúc triền miên trong những cuộc gọi, những tin nhắn như chẳng bao giờ đủ. Yêu xa, những lần gặp mặt được là bao khi bọn mình đều đang lứa tuổi học trò. Nghĩ lại cái thời cùng anh mà tự dưng vui thấy lạ. Tôi chẳng muốn nhắc đến cái cách tôi đã rời xa anh. Tôi ích kỉ, chỉ muốn giữ nó mãi như một kỉ niệm đẹp vậy.Thực tại chúng tôi đã chẳng còn là của nhau nữa. Tôi đến với người mới, anh tới với người sau. Chúng tôi bắt đầu từ một tình bạn, tiến lên tình yêu và bạn biết không, bây giờ chúng tôi vẫn là bạn, một tình bạn đúng nghĩa. Chúng tôi phải cho nhau rất nhiều thời gian suy nghĩ cũng như rất khó khăn mới tiếp tục được tình bạn này. Đúng hơn tôi nên gọi anh là tri kỉ, một người luôn động viên, cho tôi những lời khuyên chân thành. Tôi không nghĩ mình ích kỉ khi vẫn liên lạc với nyc khi đã có người mới, vì tôi biết mình không phải lén lút theo những kiểu quan hệ mập mờ ấy. Tôi và anh tìm đến nhau như những người bạn hiểu nhau, nói cho nhau nghe những tâm sự mà không thể chia sẻ cùng người yêu, người thân. Anh lắng nghe, có khi chỉ đơn giản là lắng nghe như thế thôi. Có những lúc trầm lặng anh hỏi nhớ không. Lòng tôi lắng lại, nhớ chứ, kỉ niệm đẹp dao lại phải quên, nhưng miệng vẫn đáp không theo vô thức. Thế đấy. Người cũ, nhớ nhưng chẳng thể nói ra... Và anh, nếu có vô tình đọc được, cũng cứ hãy yên bình như thế nhé...

Hôm nay còn yêu, quay lưng thoáng chốc đã chẳng còn gì. Thật may, chúng ta vẫn là bạn. Thanh xuân ngắn lắm, có bao lần 17 tuổi để yêu. Cảm ơn anh, mối tình đầu, tri kỉ của đời tôi!

Bình luận

Viết Đánh Giá
B
Có một người tri kỷ bên cạnh mình là một loại hạnh phúc đó
H
mối tình đầu thì không bao giờ quên được
H
mình cũng cảm thấy mình thật may mắn :)
H
Đúng thế đó bạn. Dù tốt hay xấu đó vẫn mãi là một kỉ niệm đáng nhớ
H
Ít ra chúng ta đã có một tuổi thanh xuân đúng nghĩa bạn nhỉ :)
M
mình thấy rất ít cặp đôi có thể cùng nhau đi đến hết đời , tình đầu là rất khó thành nhất nhưng lại khiến người ta nhớ lâu nhất
M
bởi vì đó là những cảm xúc đầu tiên
M
Mình cũng có một mối tình năm 17 tuổi, tình đầu vẫn còn đọng mãi trong tim, bởi vì đó là những cảm xúc đầu đời của người con gái. dù giờ chỉ còn là bạn nhưng kỉ niệm thời thanh xuân vẫn mãi in trong tim.
Q
Tình yêu đầu luôn làm cho chúng ta không thể quên phải không bạn, dù tất cả đã qua nhưng đôi lúc nào đó vẫn như hiện hữu trong tâm trí vậy
H
mối tình đầu luôn để lại trong ta nhiều kỷ niệm, và thật may mắn khi người đó trở thành tri kỷ của đời ta