Thanh toán

Người yêu cũ

Đăng bởi Marry Doe - 25/06/2014   |   Lượt xem: 1290

Người ta bảo phía sau của một cuộc tình là những hàng lệ đắng và một vết thương sâu hoắm tận cùng con tim cùng những khoảng trống chẳng thể lấp đầy.

Khi ta không thể đi chung một con đường, không thể chung một đích đến, thì điều tất yếu là chia tay… chia đôi ý tưởng ước mơ và đó cũng là những tháng ngày không nhau mãi mãi. Thế nhưng chia tay có bao giờ là đơn giản, có bao giờ chỉ là những lời nói để đôi tay buông lơi, để con đường ta đi chẳng bao giờ còn chung bước và giấc mơ của một thời đắm say vỡ vụn theo những con gió hoang hoải ngoài kia. Mà chia tay có nghĩa là cắt sâu vào tim nhau những vết thương, như những căn bệnh mãn tính cứ nhức nhối không nguôi khi chợt đâu đó hiện ra những kỷ niệm của một thời say đắm, hoặc những bài hát, bài thơ một thời dành cho nhau, hay chỉ vô tình người nào đó nhắc đến tên nhau cũng đủ làm trái tim nhói buốt và nước mắt tuôn rơi trên vết thương chẳng thể lành… 5 năm cho một cuộc tình bao mộng đẹp, để rồi một phút lơ đễnh đẫ đánh mất nhau mãi mãi... Và chắc phải mất cả cuộc đời này để nhớ về nhau như những nỗi đau. Kỷ niệm vẫn mãi là kỷ niệm phải không anh, ta không thể sống hai lần cho tuổi trẻ cũng như ta không thể sống hai lần cho những sai lầm chồng chất để mất nhau. Anh ạ, em cũng biết rõ trong tim mình những nỗi đau nguyên vẹn ngày hôm ấy, ánh mắt anh, lời anh nói và nụ hôn cuối của chúng ta trong mưa nghẹn ngào. Lần cuối cùng mình còn bên nhau… “Một lần hẹn hò nữa thôi rồi coi nhau như người xa lạ em nhé…”,anh nói mà từng dòng nước mắt tuôn rơi, hoà cùng những hạt mưa, còn em thì chỉ biết câm lặng nép mình vào vai anh, nắm chặt đôi tay chỉ mong sao cho thời gian đừng trôi đi. Anh và em cùng đi bên nhau trong mưa như vậy đó, cùng đi lại hết những con đường đầy dấu chân hai đứa trong suốt 5 năm, cùng thăm lại cây xà cừ già mà lần đâu tiên hẹn hò anh đã khắc tên chúng mình…dòng chữ hằn theo dấu nắm tháng vẫn còn nguyên (TT-PT 4Ever).. rồi anh xóa đi dòng chữ 4-ver... thay bằng nd)… mà lòng tan  theo từng hạt mưa rơi. Anh gượng cười chọc cho em vui "Thế sau này chồng em có biết cũng chẳng còn ghen với anh nữa ha"… em lại khóc lại níu chặt tay anh, như chẳng thể rời, nhìn cây xà cừ ứa máu như chính trái tim em đang rỉ máu. “Tại sao ta yêu nhau không đến được với nhau”… Nỗi đau ngập tràn trong lần hẹn hò đó, ta cứ đi bên nhau như vậy, tay anh nắm thật chặt tay em như sợ chỉ cần buông ra là sẽ không thể tìm lại được bởi đời rộng lớn quá, và cũng nhiều giông bão quá, nó cuốn ta đi về hai nửa của địa cầu. Mình đi như thế, mỗi lần anh nhắc lại những kỷ niệm của 5 măm ấy, trái tim em lại đau, trái tim anh cũng đau, tổn thương và trống vắng về sau. Thời gian cứ đần trôi, thì thời gian ta là của nhau càng ngắn lại, lần hẹn hò cuối, nụ hôn cuối, cái nắm tay cuối, và cái ôm ghì cuối đủ làm em mang trong suốt cuộc đời. Ngày em cưới anh đến dự với tư cách của một người bạn, anh cười thật tươi lại gần bắt tay chú rể của em… nhưng em thấy nỗi đau chếnh choáng khi nhìn em mãi thuộc về người khác. Anh nói thật nhiều với những người bạn, thi thoảng lại nhìn em rồi quay đi, em cũng vậy, đi bên chồng rồi nhưng thi thoảng nhìn lại anh mà nước mắt ngập tràn trên mi. Em thì thầm với chính mình…”hạnh phúc nhé anh - tình đầu của em”… Rồi thì cuộc sống cuốn em theo những vòng xoáy, gia đình công việc…. em trở thành vợ rồi thành mẹ của một gia đình hạnh phúc, nhưng thi thoảng em cũng không khỏi chạnh lòng khi nhớ về anh và những kỷ niệm đã qua. Khoảng lặng ấy em gói gém những yêu thương vụt mất của tình đầu, của anh, của mái trường đại học bao nhiêu ký ức tuyệt đẹp.. nhật ký về anh thi thoảng chỉ còn là những mảnh, những bài thơ và một chút trong cuộc đời này… nhưng nỗi đau của tình đầu vẫn nhói trong tim, và em biết em sẽ mang nó theo suốt cuộc đời. Nhiều khi em cũng muốn biết xem anh thế nào, nhưng rồi lại không đủ can đảm đối điện dẫu gì thì cũng đã là ngày xưa, dẫu gì cũng đã hết một thời cỏ xanh mơ mộng và em sợ chạm đến nhữgn hạnh phúc ngày hôm nay, hạnh phúc được xây dựng bằng thực tế, bằng bão gông chứ không phải là mối tình đầu non nớt không thể qua được những thử thách… Rồi ngày em gặp lại anh trong một sự kiện do công ty em tổ chức, thật bàng hoàng và bất ngờ… anh vẫn vậy, chẳng khác xưa là mấy, chỉ có ánh mắt u buồn, chỉ có vẻ ngoài trầm mặc ưu tư. 10 năm xa cách, không tin tức gì, vậy mà đột nhiên anh lại xuất hiện trước em, em và anh muốn nói với nhau rất nhiều điều nhưng lời nói chưa kịp thốt ra vã ước oà trước vành môi. Nói gì đây, 10 năm  xa  giờ chỉ còn là những nụ cười gượng gạo, những tâm tư khép tín đầy ứ trong tim hai đứa.. Em hỏi anh có hạnh phúc không? Anh quay đi nhìn ngoài kia từng hạt mưa rơi, từng chiếc lá cuối thu theo dòng xoáy rơi ngoài hiên rồi anh hỏi: “Em còn thích mưa không”... Em nói hết rồi anh ạ, đã nhạt nhoà trong em, mưa không buồn không da diết nữa mà chỉ cảm giác lạnh và đương nhiên em sợ mưa vì... em sợ bị ốm. Anh cười, nụ cười của ngày xưa, nụ cười một thời đã khắc sâu trong tâm trí, chợt em lại thấy tim mình thổn thức của ngày xưa… em vội vàng chào anh ra về vì em sợ... Sau ngày hôm đó ta add face của nhau, em thật bất ngờ vì bao năm qua anh vẫn thế, vẫn một mình, trên tường FB của anh là những bài thơ và bài hát kỷ niệm thời yêu đương của hai đứa, thi thoảng một số bài thơ anh viết da diết quá, bài hát cũ sao anh vẫn còn nhớ. Ta chia tay nhau nào ai có lỗi, mà lỗi chỉ vì sâu nặng nên chót khắc sâu trong nhau cả đời… em cảm giác nghẹn ngào, cảm giác tức nghẹn thở khi chạm phải ký ức của ngày xưa. Em muốn khóc quá, nhưng chẳng thể nào cho dòng lệ thoát ra bởi ngày xưa lệ đã quá nhiều rồi còn bây giờ lệ đã là vết thương thành sẹo suốt đời em mang… chợt em giật mình khi nghe điện thoại của chồng khiến em tỉnh cơn mê… và em nhận ra rằng anh là quá khứ, quá khứ quá đẹp khiến em day rứt khôn nguôi. Và hiện thực là những gì em đang có không bao giờ em muốn đánh đổi bằng bất cứ giá nào, không bao giờ em muốn đánh mất gia đình hạnh phúc mà 10 năm qua em vun đắp bằng yêu thương. Bao lần nói chuyện với nhau trên FB chưa bao giờ anh nhắc đến chuyện chúng mình ngày xưa, mỗi khi em hỏi anh dự định tương lai, và thầm khuyên anh tìm đến một bến bờ bình yên khác,  anh không nói gì hoặc lảng tránh sang một chủ đề khác khiến em chạnh lòng, khiến em cảm giác mình là người có lỗi với anh. Chẳng lẽ vì em mà anh mới như vậy, rồi em cảm thấy nhói đau… Một lần anh đăng trên FB của mình một bài thơ khiếm em chống chếnh “Con muỗm xanh trên sóng lúa rập rờn Mùi cỏ dại vẫn ven bờ nước đắng Tình của em như một tờ giấy trắng Mãi bây giờ tôi mới viết thành thơ Tình của em như lối rẽ bất ngờ Tôi đi đến trọn đời còn chưa biết Dẫu cho đến tận cùng cái chết Em bỏ chồng về ở với tôi không? Tôi không tin rằng trong bão giông Em cam chịu con tàu chết chìm trên sóng Và tôi tin rằng trong cát bỏng Em – Cây xương rồng vẫn hoa Em ở gần tôi lại ở xa Tim vẫn đập về nơi em nhiều nhất Và tôi tin tình em là có thật Những lúc buồn tôi mới viết thành thơ Và niềm vui có khi đến bất ngờ Tôi lại hát ru em ngủ Nhà của em ở giữa phường Trung Tự Cây tháp nước bồn hoa còn nhớ chỗ ta ngồi Cỏ nát rồi cỏ mới lại sinh sôi Hoa vẫn nở mùi hương đằm thắm Và tôi tin một ngày gần lắm Em bỏ chồng về ở với tôi không?” Trong em tâm sự rối bời, anh không khơi gợi những ngày xưa mà khiến em trăn trở, khiếm em đau đáu nhức nhối trong lòng. Nỗi đau suốt bao nhiêu năm qua em cố gắng vuốt ve dỗ dành thì giờ lại được đánh thức đầy nhức nhối khôn cùng.. và em biết mình là người có lỗi rất nhiều. Nhưng làm sao ta làm lại, khoảng cách lúc trước giữa hai ta đã xa nay lại càng xa hơn. Em bây giờ cũng là em của  người khác, chẳng còn là cô gái 20 vô tư hồn nhiên chỉ biết tình yêu duy nhất dành cho anh. Em bây giờ đã là mẹ của hai đứa trẻ dáng yêu, là của một người đàn ông em lấy làm chồng và nguyện gắn bó với em  suốt cuộc đời… Tình yêu em nay đã dành cho anh ấy cùng gia đình, tình cảm còn lại trong em với anh chỉ là kỷ niệm quá đẹp của ngày xưa… long lanh đấy, nhưng chỉ như những phù vân xa típ tắp, chỉ cần chạm tay vào là sẽ biến tan vỡ nát tất cả những cầu vồng đẹp dẽ ngày xưa. Em chỉ cmm “Tình yêu đầu như trang giấy trắng Có những điều bây giờ mới thành thơ Ta xa nhau qua những lối rẽ bất ngờ Đi trọn đời chẳng bao giờ biết trước Em đã đi một đoạn đường ngược lối Đoạn anh đi một khoảng quá xa xôi Chẳng thể về khi chiều chưa kịp tối Để hoàng hôn phủ trắng mái đầu xanh Em chẳng thể là em ngày xưa có anh Anh chẳng thể về chàng trai mười tám Dẫu tình đầu khắc sâu trong tâm khảm Xin cúi đầu đưa tiễn những yêu thương… Rồi anh hẹn café với em, rất nhiều lần em từ chối, nhưng chần trừ mãi cuối cùng thì em cũng tới…Quán rất quen, nhưng sao em thấy lạ quá, anh trước mắt vừa lạ vừa quen, cảm giác bất an. Anh vân vê điếu thuốc, và khuấy ly café đen đặc, anh chào em, rồi ta ngồi im lặng  nghe bản tình ca ngày xưa. Chợt anh hỏi ”em còn nhớ bài này chớ”? Em gật đầu, "Lâu lắm rồi em mới nghe lại bài này, nghe lại  thấy lạ ghê ha"... Anh theo thói quen cũ gọi cho em một ly sinh tố xoài, loại ngày xưa em vẫn thường uống khi gặp nhau, nhưng em chợt ngăn lại.. à không em không còn thích sinh tố ngoài quán nữa… đổi cho em một ly sữa nóng… sữa nóng sẽ tốt cho phụ nữ 30 hơn anh ạ. Anh không nói gì, vẫn nhìn em khiến em bối rối, em vơ vội cốc nước uống trong vô thức rồi bị sặc… anh lấy khăn giấy định lau cho em nhưng em từ chối "Không cần đâu P ạ"… rồi tự lau cho mình. Chợt em cười… "P này thói quen thay đổi quá ha.. ngay xưa T nhớ P không thích uống cafe và cũng ghét thuốc lá lắm mà… vì P không thích vị đắng và nồng của cafe càng không thích vị khó chịu của thuốc lá…" Anh vẫn lặng yên không nói và hơi khác khi em gọi anh bằng tên.. chỉ nhìn em tìm kiếm nét gì đó của ngày xưa. "T thay đổi rồi phải không? Chẳng còn là T của ngày xưa P ha…. 10 năm rồi còn gì… Ngày xưa vui quá P nhỉ, haiz … tuổi trẻ qua đi nhanh ghê giờ thì mình cũng trở thành người già mất rồi… Hôm trước T có gặp lại mấy người bạn thân hồi trước, chúng nó bây giờ cũng đều có gia đình cả rồi đó, và ai cũng có nhóc tỳ đáng yêu đó… bọn nó hy vọng.. P cũng…" "Em…. đừng nói nữa…" "P à hãy để T nói tiếp… ngày xưa là ngày qua rồi P ạ… không thể trở lại được đâu… T cũng chẳng là T của ngày xưa nữa… tình đầu T còn nhớ nhưng cũng chỉ là nhớ thôi… P hiểu ý T rồi chứ… T chỉ ở đây được một lát thôi… giờ T phải đi rồi…" Em chạy đi như kẻ chạy trốn bỏ lại một mình anh nơi quán quen… nhìn thoáng qua khe cửa em thấy nét mặt anh trĩu nặng u sầu. Nhưng bản nhạc hết giấc mơ dừng và ta phải đi thôi những đoạn đường chẳng bao giờ lặp lại nữa… sự lựa chọn của em và giấc mơ của anh chẳng bao giờ trùng lặp… thế nhé anh người yêu cũ một thời… và một đời để nhớ và mong anh hạnh phúc.

Bình luận

Viết Đánh Giá
G
Có nhiều cặp đôi chia tay nhau nhưng rất nhẹ nhàng, vẫn giữ được những ký ức đẹp về nhau
B
thuong qua
C
Phía sau cuộc tình lúc nào cũng đầy nước mặt :(