Thanh toán

Những vết thương sẽ lành và chúng ta rồi sẽ ổn!

Đăng bởi Marry Doe - 07/12/2015   |   Lượt xem: 1102

Có những phút giây vô nghĩa kéo người ta chìm sâu trong nỗi buồn, đó là những phút giây chìm trong nỗi nhớ về tình cũ. Đó là lúc ta vô tình chạm mặt người xưa trên đường, là lúc mảng nắng vàng vô tình gọi về phút giây sánh bước, là khi cơn gió lạnh gợi cảm giác thiếu vắng một vòng tay…

Trong bâng khuâng, ta thấy mình cô đơn. Trong cô đơn, ta nhận ra mình còn trẻ, còn lắm khao khát. Ta lại sợ nỗi cô đơn, lại bâng khuân chìm vào nỗi buồn mang tên Chuyện cũ.

Thế gian rộng lớn quá. Vẻ rộng lớn ấy làm người ta trào lên những hạnh phúc khi bất chợt tìm thấy nhau. Nhưng khi lạc nhau rồi thì không biết làm thế nào để tìm lại, vì chẳng ai có thể giữ nhau mãi trong một nơi trốn nhỏ bé: trái tim. Trái tim không biết cách trói buộc một người nhưng lại biết làm ta buồn đau.

Đường chiều thật tấp nập. Ta tìm thấy ánh mắt người cũ nhưng tâm hồn đã lạc nhau. Ta thấy người xưa tay trong tay đi bên kẻ khác. Lại tỏ ra đã từng quen nhau, lại bẽn lẽn cười. Nỗi nhớ xưa xua nỗi buồn trốn vào cái cười gượng gạo.

Ta tưởng mình sẽ chẳng thể quên, ta tưởng ta sẽ không làm cách nào để yêu người khác. Ta giấu nước mắt từng đêm, mãi nghĩ về những kỉ niệm chẳng quay lại….

Nhưng cuộc sống không để tâm hồn ai chết đi bao giờ.

Sẽ có một ngày, vết thương cũ lành đi. Người ta tìm thấy xúc cảm từ những nụ cười mới. Thời gian luôn biết cách chữa lành vết thương của những tâm hồn biết thiết tha.

Chuyện cũ đọng lại thành hạt mưa. Cơn mưa nào cũng sẽ tạnh, tạnh để ánh nắng làm tâm hồn ta ấm lại, để ta biết chờ một cơn mưa mới, cơn mưa mang lời của nhớ thương.

Ta quên đi mình đã từng nhớ. Ánh mắt cũ nhòe đi trong ánh mắt của những nhớ thương hôm nay. Chuyện cũ sẽ có lúc nguôi đi. Và mọi thứ sẽ thành vô nghĩa nếu ngày hôm qua ta không biết mà thương nhau. Mọi thứ sẽ biến tan thật nhanh nếu ngày hôm qua ta chỉ hững hờ nửa vời để cho nhau những dằn vặt.

Khi được ai đó nhớ, khi được ai đó thương, người ta lắm khi càng trở lên vô tâm, và điều cuối cùng những ai vô tâm nhận được chỉ là sự lãng quên. Trừ những người vô tâm vì họ muốn vậy. Còn những tâm hồn vẫn còn thích người khác buồn vì mình, những tâm hồn lấy nỗi buồn người dưng để nuôi dưỡng niềm kiêu hãnh, họ đâu hiểu hạnh phúc là gì.

Hãy học mà tha thiết đi. Vì những người biết yêu tha thiết, tâm hồn họ dẫu chết đi thì cũng sẽ có một ngày nó sống lại, trưởng thành hơn và tươi tắn hơn. Còn kẻ vô tâm, họ sẽ mãi là những đứa trẻ thôi. Cuộc đời sẽ nhàm đi vì những đứa trẻ như vậy.

Nếu bạn buồn quá, hãy nhớ về ai đó đang đợi mình đi, bạn sẽ quên mình từng nhớ. Mà thế gian đâu thiếu người cần bạn.

“Nhớ về em, anh quên anh từng nhớ

mắt em cười nhòe ánh mắt đi qua

buồn thương cũ đã ngỡ chẳng thể xa

nhớ về em, anh quên anh từng nhớ.

Ngày bỡ ngỡ, giấu mình trong dang dở

tháng trót yêu, anh trót không hiểu gì

năm trôi mất, kỉ niệm có mấy khi

một giây nhớ, nhận ra là vô nghĩa.”

(Sưu tầm)

Bình luận

Viết Đánh Giá

Chưa có bình luận nào