Thanh toán

Venice đón chờ đôi ta -2018

Đăng bởi Marry Doe - 07/02/2018   |   Lượt xem: 1913

TEAM #DUCTHIENPHOTOGRAPHY đã có những buổi chụp Pre-Wedding thật tuyệt vời dưới trời mùa đông lạnh lẽo, nhưng không vì thế mà nụ cười tắt nắng trên đôi môi. chúng tôi, team chụp ảnh cưới và wedding planer luôn mong muốn mang lại cho các bạn một sự tươi mới trong từng bức ảnh với nghệ thuật kể chuyện. Một concept đầy chuyên nghiệp mới trong năm 2018 của TEAM

Yêu ơi, Venice đón chờ đôi ta! Tiếng dòng nước chảy, tiếng hát du dương của các chàng trai Ý xuôi theo mái chèo, tiếng nước đập vào thành tường xây bằng gạch đỏ đã rêu phong, tiếng dở sách khe khẽ, Liz gác chân lên bàn, bên một khung cửa sổ vuông rộng khoảng 1 mét rưỡi. Ở Venezia, bằng cách nào đó, hơi mơ hồ, bí ẩn, may mắn chạm vai vào một ngày không báo trước, một người bạn cùng Đại học đã để lại cho nàng địa chỉ của một nhà văn Ý, người cho Liz thuê lại căn phòng trong ba tháng hè thực tập cho một tòa soạn ở đây. Mười giờ sáng cuối tuần, như bao ngày khác, Liz đã dậy. Khi ánh nắng vàng ươm pha chút uể oải của Venice chiếu qua một tòa nhà màu cam đối diện, vương vãi lên thành cửa sổ, Cốc Capuchino đã vơi một nửa, Liz cố quơ nốt vài vụn Zuccotto vẫn còn thơm mùi rượu Rum vương vãi trên chiếc tờ báo hàng ngày như dọn sạch bãi chiến trường một cách nhanh gọn lẹ. Và liếc nhìn chiếc đồng hồ cổ lỗ sĩ to đùng đặt cạnh chiếc tủ đứng cùng niên đại. Mùi cà chua hòa lẫn chút Rucola của chiếc Focaccia đã thoang thoảng từ bếp vào phòng. Năm phút trước, Liz đã nhanh tay bật bếp nướng, và còn chính xác năm phút sau. Mùi lotion Lavendel quen thuộc, chiếc áo hai dây đủ để lộ bờ vai rám nắng của cô nàng suốt gần ba tháng dòng dã đi từ nhà đến tòa soạn, và cả những con đường gạch in hằn vết chân cô gái nhỏ, những buổi dùng dằng cho một lần ngồi thuyền Gondola nghe chuyện tình yêu qua ca từ Ý, và chắc chắn không thể bỏ qua những ngày cuối tuần rảnh rỗi vắt chân lên thành cửa sổ đọc truyện cho cam. “Tuyệt. Tất cả mọi thứ đều đâu vào đấy!” Đây là cách Liz luôn tự hài lòng với sự chuẩn bị chào đón chàng của mình. Xem nào, thật chẳng có gì nhiều nhặn? Mỗi ngày, sau khi lang thang từ tòa soạn về nhà, trên tay vẫn còn cầm cốc Capuchino bất chấp giờ giấc, cuốn Zeno’s Conscience nằm hé trong chiếc túi da lộn đựng đầy tài liệu, nàng cố bước một cách thật từ tốn lên cầu thang, mở cửa nhà, vội vã bật công tắc điện, tiện tay đặt cốc cà phê lên tủ dép, cầm chiếc bút ghi chú. Hôm thì, “Gelato”, hôm lại “Gondola- Canal Grande”, hôm khác “Hoàng hôn”, rồi chi chít đầy tường là những điều như sau. “Pizza Focaccia”, “San Marco-Campanile –Toore dell’ Orologio”, “Lasagne”,.. Và có những khi: “Tất cả những vấn đề, trong khi thực sự nghiêm trọng, lại có vẻ được đối xử một cách đầy hài hước.” _Nguồn Zeno’s Conscience. “Cuộc sống là một giấc mơ.” _Nguồn vô danh. Người Ý sống vậy. “Eat well, laugh often and love much.” Có vẻ, dù ở Ý, thì nàng vẫn tràn ngập những yêu thương. ... Một phút định đoạt cho tất cả những sự chuẩn bị. Liz vội xỏ chân vào đôi dép, cố rón rén một cách từ tốn như người phụ nữ trưởng thành dù trái tim nàng thì đang muốn nhảy ra khỏi cánh cửa chính to sụ dẫn ra con phố tấp nập người qua. Cánh cửa vừa hé mở, chàng đứng đó, với làn da rám nắng sau sáu tháng thực tập ở Cali, nàng câm nín. Tất cả như đổ bộ ngay tức khắc trước mắt nàng. Ý đã dạy cho nàng. “It is sweet doing nothing.” Liz đứng đó, mỉm cười, nhìn ánh mắt chàng tinh nghịch khó hiểu cái điệu bộ chẳng vồ vập nhưng đầy phấn khích qua nụ cười chuẩn bị ngoác đến tận mang tai của nàng. Chàng tiến đến, đặt một nụ hôn thật nhẹ Liz, nàng chợt phát hiện ra. - Anh đã kịp ăn Tiramisu rồi sao? Chàng cười bất lực trước cái kiểu tinh ý của Liz. - Anh đã muốn đợi! Em biết đấy. Thật ra thì em cũng vừa ăn đó còn gì honey. “Nếu nàng không khóc. Mắt nàng sao có thể đẹp.” ... Đó là một buổi trưa mát mẻ cuối tháng mười hai ở Venice. Chàng được thưởng thức Focaccia, Lagnase cho chính tay Liz làm, “chuẩn vị Ý” và món bánh tráng miệng Zuccotto nàng đã mua ở quán quen. - Hạnh phúc vẫn luôn là khi bên em! Chàng hôn lên bờ vai khép mở của nàng qua tấm chăn trải giường, vào lúc Liz đã say giấc giữa tiếng ca Ý vẫn đang vang vọng dưới con kênh qua khung cửa sổ, ánh hoàng hôn khẽ chạm lên đôi mắt với hàng mi đen dài đang say nồng của nàng. Ngày mai, họ sẽ đi ăn “Gelato”, sau đó đi thuyền Gondola, ngắm hoàng hôn ở đại lộ Canal Grande, ngày kia sẽ đi tới quảng trường San Marco từ đó qua tháp Campanile, rồi tháp chuông Toore dell’ Orologio,...” Giờ thì lật lại tất cả các tờ giấy chú thôi nào... “Còn gì tuyệt vời hơi khi cùng người yêu trải nghiệm hết những điều lý thú ở thành phố những con kênh.”_ Trích “Lạc lối ở Venice” Hai ngày cuối năm, kể từ khi chàng đặt chân đến Ý, cũng là lúc họ chuẩn bị trở lại Đức sau chuỗi ngày bận rộn ở hai thế giới riêng. Nên tối đó, Liz trộm khóc. Xa Ý nàng không lỡ. Chẳng ai muốn rời xa người bạn tri âm. Thành phố của những dòng kênh êm đềm, của ánh nắng vàng nhuộm những cây cầu đá cổ, ám ảnh nàng trong từng trang chữ, từng khoảnh khắc. Hình ảnh chàng cầm chiếc Gelato lên hôn thăm thiết như người tình khi thuyền đi dưới Ponte dei Sospiri. Chàng bảo: - Anh và Gelato sẽ sống hạnh phúc suốt đời! Giống như thể ở Ý, với nàng, là một cái hẹn của kiếp trước. Và ở Ý, chàng bên nàng, trọn vẹn. Như thể ở đây, người ta tạm quên thời gian một cách tuyệt đối! Tất nhiên, đến khoảnh khắc cuối cùng, ai cũng phải trở về hiện thực. Năm mới, những kế hoạch mới, chuyến đi mới, rồi sẽ lại có ngày nào, nơi nào “Một ngôi nhà, bão dừng sau cánh cửa... Hạnh phúc ta cần, thực cũng giản đơn thôi...” _Bằng Việt - Honey, anh hạnh phúc lắm khi có em ở đây. Ngủ đi em. Trong Vali chàng và nàng, đầy ắp những món quà năm mới mang tên “Hạnh phúc” từ Venice. Chiếc Gondola mang hy vọng, mong ước và may mắn cho năm mới. WRITTEN BY B.B, a little Bear -from #DUCTHIENPHOTOGRAPHY TEAM

Bình luận

Viết Đánh Giá

Chưa có bình luận nào