Thanh toán

Anh là gió, em là cát...

Đăng bởi Marry Doe - 28/12/2015   |   Lượt xem: 788

Cát như em, chẳng thể đuổi theo kịp Phong, lại càng không thể cố gồng mình bởi cái thứ tình cảm lúc mãnh liệt, lúc mong manh. ...

"Có một ngày ngồi thều thào với những bản du ca, em chợt nhức mình bởi hai tiếng gọi của nhớ thương."

Cái vẻ mặt dăm phần bẽn lẽn, dăm phần lo âu như đang hòa vào những mớ rối hỗn độn giữa đời, để cánh Lãng Hoa phía cuối chân trời bay về nơi đây, bạc tình cuốn trôi đi mất.

Cánh Lãng Hoa. Chẳng ai biết tên thật của loài hoa này là gì, họ chỉ biết vào những độ khi bầu trời chưa kịp gieo chút nắng, chưa kịp rắc chút mưa, khi những cô gái vẫn mòn mỏi đứng chờ, đâu đó có cánh hoa rơi phớt lờ rơi trên những mái tóc. Thu gieo mình bằng những đợt hoa rơi vỡ trên thềm cát, lại gieo vào lòng ai những khúc ca trầm bình đến chua chát cả mắt thương... Bất chợt, ta thấy lòng nhũn mềm như đang nhớ. Nhớ một người, ta yêu.

 

Một thoáng Lãng Hoa rơi. Nơi đấy em vẫn đứng chờ, chờ một cơn gió yêu thương đang ngoan cố gieo rắc thứ phong tình mà nhân gian vẫn thường dè dặt.

Anh là Phong. Em là Cát.

Nếu nói giữa chúng ta không có bất kỳ một mối quan hệ nào thì e là không phải. Cũng bởi, anh bay, em sẽ bay. Anh ngừng bay, em cũng sẽ lặng lẽ rơi xuống đất. Em không bao giờ nói yêu anh và anh cũng chưa một lần thốt lên rằng, anh cần em cả. Chúng ta như những đường thẳng song song mãi kéo dài về cùng một phía, chỉ tiếc là chưa một lần giao chạm, cũng chưa một lần đoái hoài gì đến nhau. Anh nồng nàn, em cuồng nhiệt. Anh lạnh lùng, em vô tâm.

Cả thảy hai chúng ta đều là những kẻ khát thèm tự do đến phát cuồng nhưng lại chỉ biết yêu thương trong cái giới hạn tình yêu của những đứa trẻ hư hỏng. Em yêu anh nhưng chưa một lần nói ra, anh cần em cũng không một lần lên tiếng. Tình yêu giữa đôi ta cứ mong manh và lặng lẽ như những khúc tấu nhạc âm trầm cuối mùa Hạ, khi thì dấy lên trong mãnh liệt, khi thì bình đạm và nhạt nhòa vô cùng.

Anh là kẻ đa tình. Em là đứa trăng hoa. Dù mang tiếng là kẻ vô tâm, lạnh lùng, nhưng cả anh và em đều là những tâm hồn khao khát tình yêu hơn ai hết. Thời niên thiếu của anh, anh đắm chìm trong những cuộc tình chóng vánh đến rồi đi, không được thì mất. Còn tình yêu trong em giản đơn tựa hệt như một chiếc áo, vừa vặn thì chọn, chán rồi thì vứt đi. Chúng ta không thực sự hiểu thế nào là yêuthương một người, lại càng không thể biết rằng bước qua những cuộc tình đó, trong lòng chúng ta mãi mãi cũng chỉ còn lại những vết thương mà không có thứ gì có thể xóa bỏ.

Như những con người bần cùng trong lối rẽ của tình yêu, chúng ta dựa dẫm vào nhau như một điều, cũng rất khả dĩ. Cũng giống như Lãng Hoa vậy, không có anh, chúng cũng sẽ không thể đến được nơi đây, để gắn bó với những hoài niệm này.

"Hẹn hò đi. Chúng ta hẹn hò đi.

Dẫu sao thì, quanh chúng ta làm gì còn ai nữa."

Chúng ta chính thức hẹn hò. Buồn cười thật. Cái thế giới của một gã phong tình lêu lổng lại chịu mở cửa cho một đứa vốn mang tiếng lãnh đạm, vô tâm. Giữa thế gian này, phóng túng mà nói thì cặp tình nhân như chúng ta cũng chỉ đáng để gọi là thừa thãi. Chúng ta không bình thường, không đi xem phim cũng không đến coffe, không dạo phố cũng chẳng buồn mà chuyện trò cùng nhau. Chúng ta chỉ giả vờ nắm tay nhau, giả vờ hôn môi nhau, giả vờ đối tốt với nhau. Mối quan hệ của chúng ta, trước sau gì cũng chỉ là giả vờ.

Nhưng rồi cũng có một ngày, em cảm thấy ghen tức khi anh đi với người con gái khác. Lại có một ngày thật khác, anh cảm thấy phập phồng lo sợ khi anh giao du với những cô gái khác vào đêm khuya. Những cuộc gọi đêm ngày một nhiều hơn và dài ra. Bao lời chào hỏi cũng đã chẳng còn cần thiết đến nỗi bị thay thế bằng những câu chuyện mà bấy lâu nay chúng ta vẫn chưa biết. Anh và em bắt đầu tậpyêu. Chúng ta quan tâm nhau nhiều hơn. Đôi khi, em như con ngốc ngồi trước màn hình máy tính chỉ để đợi duy nhất một tin nhắn của anh, dù rằng quanh em có đến tận trăm ngàn mối quan hệ. Đôi khi, anh lại trách móc em thật nhiều vì đã làm anh nhớ nhung, làm anh lo lắng, dù rằng trước đây chúng với anh đều là những thứ xúc cảm thật xa xỉ.

Tình yêu của chúng ta không được xếp vào loại si mê hay khổ sở. Anh và em chỉ là hai đường thẳng đã từng song song, nay lại cố kéo sát vào nhau như muốn thành trùng lập. Chúng ta hiểu nhau bởi từng đường đi nước bước, cái lạnh trong lòng cứ thế cũng dần rã rời mau hơn. Anh rong ruổi đuổi theo em, em như cô gái mới yêu lần đầu, trọn vẹn để anh ôm lấy bờ vai nhỏ và má hồng tinh nghịch. Tình yêu đó thật bình thường và giản dị, nhưng với cả hai chúng ta đều là thứ tặng vật quý hóa vô cùng. Vì trước đây, anh đâu có bao giờ yêu thật lòng, còn em cũng có bao giờ nặng tình với ai trọn dạ?

"Anh dạy em cách để yêu thương một người.

Em tập cho anh cách để mở trái tim đối với một người con gái khác.

Tình cảm này mộc mạc. Nhưng chân tâm.

Dẫu xa vời. Nhưng gần gũi."

Nhưng Cát như em lại quên mất, phong tình vẫn chỉ là phong tình. Vẫn là thứ tình cảm lẳng lơ và ngắn ngủi nhất trên đời, vẫn là những yêu thương giả dối chỉ nhằm để thêu mơ dệt mộng trong lòng người. Để rồi sau đó, em nhận về mình cay đắng...

Có một ngày bình đạm giữa bao ngày, em vẫn chờ anh dưới những vòm trời mà Lãng Hoa đổ xuống. Anh bạc tình để em biết được lòng thành chẳng còn kiên định.

Thế là, chúng mình vội vã chia tay.

Lãng Hoa vẫn bay, như kẻ chứng giám đáng ghét cho cuộc tình anh và em nở rộ, như một mảnh kí ức em không thể cất lại giữa muôn trùng những nỗi đau mà anh đã vô tình để lại nơi trái tim em. Lãng Hoa vô tình, cái nét phấn hồng đầy tình ái đó cứ phả vào tóc, phả cả vào lòng, nhưng chẳng bao giờ đủ dai dẳng để có thể ngăn cản tiếng nấc đang lớn dần trong trái tim đang từng hồi vỡ nát.

Yêu thương đâu có là gì với một hạt Cát trước giờ chỉ biết lãnh đạm, vô tâm? Bây giờ, nó lại trở thành một nỗi đau chẳng quá lớn, nhưng lại đủ để làm Cát thôi bay cùng Phong, đủ để Cát trở về với Bụi Đời, với hư vô, với tất cả trừ Phong.

Không có anh, mùa Hạ đó vẫn xanh, cây lá vẫn ươm tươi màu nồng nàn của nắng. Anh đi mất, để lại quanh đây thứ dư vị lạ kỳ của một tình yêu không thành, em cứ tưởng lòng này đã đứt thành vạn đoạn. Nhưng có một ngày, em vẫn đứng dậy làm lại cuộc đời một cuộc đời mới, tất nhiên là không có anh ở bên cạnh. Nếu gặp lại anh, hẳn, em chỉ có thể hé một câu chào rồi vội vã biến mất đi trong đám người ồn ào kia. Cũng bởi, ký ức có thể đã quên, nhưng nỗi đau này hiển nhiên vẫn tồn tại mãi mãi. Hãy cứ để cánh Lãng Hoa rong ruổi bay khắp trời rồi héo tàn ngập ngụa trên nền đất, cũng như những kỉ niệm đó thoáng chốc đã vội vàng phai phôi.

Lại một ngày, Cát gặp Phong. Cũng một câu chào, cũng một câu tạm biệt.

Tất cả chóng vánh như khói như sương, thoắt cái là bung biến.

Chàng trai đó vẫn yêu em. Nhưng bây giờ anh ta đã yên lòng trở về làm Gió trời, mãi rong ruổi với những yêu thương suốt đời cũng không lành lặn. Anh ta không như em, không hiểu thế nào là dành tình cảm trọn vẹn cho một người, lại càng không có lòng tin với thứ tình cảm giữa Gió và Cát. Anh ta rời khỏi em, hoặc cũng có thể sẽ có một ngày nào đó khi nhận ra đôi chân mình đã mỏi, anh lại quay về tìm em, cưỡng cầu lấy thứ yêu thương mà hôm xưa anh đã nhẫn tâm vứt bỏ. Nhưng không đâu. Người đánh mất đi thứ mình cần phải trân quý chẳng thể nào là em, mà là anh.

Cát như em, chẳng thể đuổi theo kịp, lại càng không thể cố gồng mình bởi cái thứ tình cảm lúc mãnh liệt, lúc mong manh. Mở cửa lòng mình, em thấy trái tim non trẻ như được sống lại những ngày tháng yên bình. Ký ức dẫu có qua đi thì trong cái mớ tình cảm cỏn con này mãi vẫn chỉ là những vết sẹo đã cắm sâu đến nỗi chẳng còn có thể nhận ra đau đớn là gì nữa. Không có anh, em vẫn có thể sống tốt một cuộc đời, dù tình cảm kia hết chín phần đã là sâu đậm.

(webtretho)

Bình luận

Viết Đánh Giá

Chưa có bình luận nào