Thanh toán

Chào anh. Em thích anh!

Đăng bởi Marry Doe - 16/10/2016   |   Lượt xem: 586

Có những ngày như thế, khi trong lòng cứ mãi trào dâng một thứ cảm xúc khó tả. Là những ngày mà vừa thức giấc đều sẽ nghĩ về một người, trước khi ngủ cũng sẽ nhớ về một người...

Trời sang thu, những cơn mưa ngâu dai dẳng bất chợt ùa về, nhẹ nhàng xoa dịu những ngày hè bỏng rát, cuồng nhiệt. Đâu đó có cơn gió giao mùa phảng phất êm ả, ngang nhiên ùa đến hòa vào tiếng mưa tí tách, đôi lúc rít lên từng hồi như tiếng lòng ai tha thiết, lưu luyến điều gì quá đỗi... Vẫn góc quán quen, vẫn bản nhạc ballad không lời êm ã, vẫn cuốn sách cũ đã đọc đi đọc lại nhiều lần nhưng vẫn cứ bày ra trước mặt, và em, vẫn lặng người thả hồn qua khung cửa sổ đắm mình trong những ngọt ngào, hồi tưởng về những ký ức đã qua, cảm nhận rõ ràng những dư vị còn sót lại của mùa hè cuối. Nghe gió thì thầm kể em nghe những bí mật giấu kín trong lòng bấy lâu...

Chào anh. Em thích anh!

Anh, những ngày qua em thật sự đã rất hạnh phúc. Anh đến mang theo những niềm vui và bất ngờ, những ngọt ngào và hy vọng, thậm chí mang luôn cả những rung động, những kỷ niệm, cảm xúc em bỏ quên một thời... Làm sao anh biết được những cảm xúc nơi em? Những hồi tưởng, nhớ nhung, những hy vọng, mộng ước, cả những bí mật em giấu kín suốt bốn năm qua. Và làm sao anh biết được người con gái anh vừa quen ở cạnh anh những ngày qua... cô ấy đã thầm thương anh từ bốn năm trước rồi....

Người xa lạ
Em không nhớ mình đã thích anh từ lúc nào, càng không nhớ đã gặp anh ra sao. Em chỉ nhớ về anh vào những buổi trưa tan trường cùng hàng ghế đá, nhớ về anh những lúc đùa giỡn với bạn bè, nhớ giọng nói, nhớ cái tên, và có lẽ nhớ nhất là nụ cười kỳ lạ ấy- nụ cười như mang nắng sưởi ấm cả sân trường...

Chào anh. Em thích anh!

Đó là những buổi trưa rực rỡ ở hàng ghế đá, bên dưới những tán lá xum xuê và cành cây vững chắc đang vươn dài tỏa bóng mát rượi, em vẫn hay đến đó vào những giờ tan trường và bỗng một ngày nào đó anh ghé qua. Cứ thế, như một thói quen, trong suốt gần hai năm, em đều đặn đến đó, đợi anh... Hàng cây vẫn xanh rì rào và nắng vẫn chiếu những tia chói chang xuyên qua tán cây tạo thành những vệt dài loang lổ, lúc anh cười, chúng cứ như những ánh đen follow tí hon làm bừng sáng cả cả góc sân trường...

Còn em, vẫn ở đó chống cằm, lặng im và quan sát, nghe tim mình rộn lên một niềm vui be bé, dịu dàng nhấp nháy như ánh đèn màu... Em thậm chí chẳng dám lại gần chào hỏi để nhận lại từ anh một cái gì đó gọi là hồi đáp, là hy vọng hay thậm chí là cả cơ hội.

Chào anh. Em thích anh!
Ai đó đã từng nói "May mắn và xui xẻo luôn bằng một cách nào đó đến cùng một lúc, hệt như hai mặt của đồng xu"

Em- một đứa con gái nhút nhát và ngờ nghệch chỉ biết dõi theo anh từ xa đã gạt đi hết những điều đáng lo lắng về những cô gái xung quanh anh. Cứ ngỡ được gặp anh mỗi ngày đã là may mắn để rồi vào dịp đó, em vô tình nhận ra mình chỉ là một trong số rất nhiều những cô gái theo đuổi anh. Và ngơ ngẩn hơn khi biết rằng anh đã thuộc về một cô gái khác- một trong những người bạn vẫn ngồi cùng anh nơi góc sân trường, cũng là người em rất nể phục và kính trọng... Ngốc thật, em đáng lẽ phải nhận ra đó là người anh thương ngay từ đầu chứ...

Hỏi em có còn thích anh không à?

Tất nhiên là vẫn còn rồi. Ừ thì vẫn dõi theo và âm thầm điều tra, vẫn ngắm anh từ ban công lớp học, vẫn chăm chú lắng nghe những câu chuyện về anh mà ai đó vô tình kể, em vẫn giữ thói quen cũ- đợi anh nơi góc sân trường để rồi lặng im, nghe tiếng cảm xúc vỡ vụn trộn vào nhau xâu xé mỗi lần thấy anh xuất hiện cạnh ai đó. Tự hỏi bản thân sao có thể ngốc đến vậy?
Có những ngày như thế, khi trong lòng cứ mãi trào dâng một thứ cảm xúc khó tả. Một chút u buồn vô lý của tình đơn phương, pha thêm chút hằn sâu của cảm xúc đầu đời. Là một cái gì đó man mác, dịu êm và yên ổn, lặng lẽ nép mình trong một góc trái tim, tưởng dịu dàng, mỏng manh nhưng lại mãnh liệt và có sức lay động đến lạ kỳ...

Em thích anh. Em chưa bao giờ mong anh biết điều đó càng chưa bao giờ dám mơ hảo điều ngược lại. Em chỉ đơn giản là muốn ở cạnh anh mỗi ngày, được nhìn ngắm anh một cách quang minh chính đại hay tham lam hơn, em muốn được trò chuyện với anh dù chỉ dăm ba câu... Đúng, em đã từng cảm thấy rất khó khăn khi nhìn anh đùa vui bên ai đó mỗi ngày, càng khó khăn hơn khi nghe người ta ca tụng về mối tình của anh và ai đó. Em khó chịu và bực bội lắm, đôi lúc còn vô lý ghét anh nữa. Một chữ "ghen" to đùng và nặng nề bỗng chốc hiện hữu rõ ràng để rồi bất giác khi thấy nụ cười an nhiên hạnh phúc đó, nụ cười vô tư chẳng vướng bận điều gì em lại cảm thấy nhẹ lòng đến kỳ lạ... Và thế là tình cảm trong em đã lặng im nay lại càng lặng im, đã giấu kín nay lại càng giấu kín. Em chấp nhận chôn sâu cảm xúc đó, chôn sâu tình cảm của mình, chấp nhân làm người xa lạ, chấp nhận làm người đứng xem, lặng lẽ nhìn anh hạnh phúc mỗi ngày!

Chào anh. Em thích anh!

Anh và em như hai đường thẳng song song, không một tia hy vọng.
Ngày anh tốt nghiệp, bầu trời ảm đạm không chút nắng, gió mạnh lay đông những tán cây rì rào tạo thành tiếng lao xao xác sơ như tiếng lòng ai dao động. "Nói ra hay tiếp tục giữ bí mật?" hàng tá những câu hỏi nối đuôi nhau hiện ra mà chẳng có lấy một câu trả lời... Lại lặng lẽ nơi góc vắng sân trường, ngày hôm đó anh chẳng đến, có ai ngồi ngẩn ngơ, cảm thấy mình như một đứa trẻ vừa tuột mất sợi chỉ mảnh khỏi bàn tay và quả bóng bay yêu thích nhất cứ thế mất hút vào khoảng không vô tận. Rồi thì bất giác những ký ức không đầu không đuôi từ nơi anh hiện về, có điều gì nuối tiếc quá đỗi, bỗng chốc lại muốn nói ra hết thứ tình cảm mơ hồ mà em trân trọng giấu giếm bấy lâu, một lời chưa nói em hằng ấp ủ:

-Chào anh, em thích anh!


Cứ thế, suốt bốn năm trôi qua em chẳng gặp lại anh, dẫu chỉ là vô tình, là lướt qua. Đến tận lúc đó em mới nhân ra rằng bấy lâu nay là em ngộ nhận, em hoang tưởng, ngốc nghếch tự cho rằng ta có duyên... Em sai rồi. Là vì em quá thích anh, em đã luôn để ý đến anh, luôn tìm kiếm hình bóng anh ở mọi nơi em đi qua và có lẽ vì thế mà việc vô tình lướt qua nhau cũng đủ làm em suy diễn.

Xa anh rồi, em vẫn là em, nắng vẫn chiếu và gió vẫn thổi chỉ là mọi thứ... có vẻ nhạt màu hơn. Em chẳng còn ghé ngang góc sân trường vào những trưa oi ã, cũng chẳng thường chạy ngang con đường nhà anh, điều duy nhất em có thể làm khi nhớ anh là kể hết cho nhỏ bạn thân- đứa duy nhất biết tình cảm của em, cũng là đứa duy nhất giúp em tìm hiểu thông tin về anh...

Nghĩ lại thật lạ. Hai chúng ta- hai con người xa lạ tưởng như chẳng có chút kỷ niệm nào nhưng mỗi lần ngẫm lại, từng đọan ký ức nổi bật nhất đều hiện lên hình ảnh của anh. Những kỷ niệm thật nhỏ bé và dịu dàng, đẹp nhưng lại khiến người ta cảm thấy man mác buồn.

Chào anh. Em thích anh!

Ngày gió ngừng trôi...
Đó là vào một đêm hè dịu êm. Cái nóng hậm hực khó chấp nhận của buổi xế chiều đã dần được xoa dịu bởi màn đêm yên bình, ngập tràn những cơn gió thổi qua không báo trước, mát lạnh và tinh sạch, khẽ luồn vào mái tóc ai mơn man, mát rượi.

Mọi thứ cũng đã xảy ra khá lâu, em cũng đã rời xa ngôi trường đó, rời xa góc vắng dịu êm mỗi trưa hè. Em đã sống thật tốt, những cảm xúc rung động đầu đời cũng đã dịu dàng ngủ yên, tần suất hình ảnh anh xuất hiện trong đầu cũng vơi dần đi, em chỉ chợt nhớ về anh khi vô tình nhìn thấy một cái gì đó, lướt ngang qua những nơi nào đó có liên quan về anh...

Và rồi đúng ngay cái thời khắc không ai ngờ đến, ngay cái lúc em dừng tìm kiếm và cho rằng mình đã thật sự quên được anh, quên được những cảm xúc, những tình cảm non nớt em giấu chôn một thời thì anh, một lần nữa lại xuất hiện. Như một cơn gió lạ thổi đến từ một nơi xa thẳm trong quá khứ. Bỗng chốc cuốn lấy những yêu thương, rung động đầu đời tưởng như đã chìm sâu vào quên lãng. Lần nữa bước vào cuộc sống của em bằng một cách không thể tình cờ hơn.

Chào anh. Em thích anh!

Anh sẽ "làm việc" cùng em...

Giây phút đó, khoảnh khắc đó- khi anh từ từ bước về phía em. Làm sao anh hiểu được những mâu thuẫn và rối bời từ nơi em. Là khi não bộ chợt nhận ra một khuôn mặt quen, một dáng người quen, một hơi ấm thân thương mà đã quá lâu rồi không nhìn thấy, không cạnh bên. Là nỗi cô đơn, nỗi nhớ nhung, xót xa như đang trực vỡ òa bên trong lồng ngực. Người em thương từng biến mất để lại em giữa nỗi nhớ chơi vơi chẳng cho em chút cơ hội dù chỉ là nhìn thấy, người em tìm kiếm trong suốt bốn năm qua vừa ở đó, đã ngồi xuống cạnh em tự bao giờ. Có phải là anh không? Phút chốc em chẳng thể nhớ ra điều gì, dù chỉ là khuôn mặt, là giọng nói. Để rồi khi cái tên quen thuộc ấy được thốt ra từ chính miệng anh thì tai em bỗng chốc ù đi, những khoảng trống trong lòng lan ra nhanh như luồng gió độc, chiếm lĩnh tâm hồn, quay ngược đến những buổi trưa rực rỡ cùng góc sân vắng những giờ tan trường, và em lại thấy anh ở đó, lại nở nụ cười dịu dàng như mang nắng sưởi ấm cả sân trường...

Em lúc này chỉ còn biết rưng rưng, há hốc, ngước nhìn bằng đôi mắt đang mở to ngơ ngác. Cho đến khi chạm phải ánh mắt đầy ngại ngùng và lúng túng nơi anh, em mới giật mình bừng tỉnh, xấu hổ quay đi...

Rồi như để kiểm chứng những điều mới xảy ra, lặng lẽ trốn vào một góc chẳng ai hay, vội vã gọi cho đứa bạn thân nay đã thành tri kỷ. Em nhớ mãi hai tiếng "Cái gì" như đang thét lên từ đầu dây bên kia khi em chưa kịp dứt lời. Anh biết không, cảm giác có người đồng cảm, có người thảng thốt cùng mình, nó cứ như chất xúc tác, lần nữa xác nhận cho sự bất ngờ, sự ngơ ngác, xác nhận cho điều không tưởng vừa xảy ra ngay trước mắt em...

Chào anh. Em thích anh!

Hãy để em gọi anh là Gió
Một cơn gió dịu dàng và nhẹ nhàng thoảng theo mùi hoa sữa. Một cơn gió ung dung và tự tại, chợt đến rồi chợt đi. Một cơn gió vội vàng và cô độc, chẳng bao giờ dừng lại bên ai quá lâu, cũng chẳng bao giờ ở bên ai trọn đời.

Là một cơn gió kỳ lạ và khó đoán, tưởng gần mà lại quá xa vời. Chẳng thuộc về ai, chẳng vì ai mà dừng lại, chẳng thể đưa tay chạm vào, lại càng chẳng thể nắm giữ, trói buộc. Cũng chính cơn gió đó, nếu bốn năm trước lạnh lùng thổi qua thì bốn năm sau lại bất ngờ ấm áp lại gần, dịu dàng và mạnh mẽ, cứ thế cuốn theo những hy vọng, những niềm vui cả những dịu ngọt mộng mơ... Gió, bốn năm qua Gió đã đi những đâu? Đã làm những gì? Kỳ lạ! Bay đến muôn chân trời góc bể, cuối cùng lại trở về cạnh em. Vì trái đất tròn hay là vì duyên đây?

Có những ngày như thế.


Khi trong lòng cứ mãi trào dâng một thứ cảm xúc khó tả. Là những ngày mà vừa thức giấc đều sẽ nghĩ về một người, trước khi ngủ cũng sẽ nhớ về một người. Là những giờ rong ruổi viện cớ ghé ngang nhà ai chỉ để nhìn họ một cái rồi quay về. Cũng là những khắc khoải mong chờ đến lúc gặp ai đó, hay nhớ nhung chán nản vào những ngày không gặp, nhìn đồng hồ rồi tự hỏi sao hôm nay thời gian trôi chậm đến vậy...

Có những ngày như thế, khi trong đầu cứ mãi hiện lên một dấu chấm hỏi chưng hửng "thật hay mơ ". Là những niềm vui rộn ràng khi ở cạnh ai đó, là sự bình yên, an nhiên khi thấy ai đó mỉm cười, là cảm giác quen thuộc, dịu êm khi nghe được giọng ai đó cất lên,.. Em thích lặng im quan sát ai đó khi "làm việc", khi tranh luận và tất nhiên là khi mỉm cười...

Đó là những ngày cạnh bên nhau, chứng kiến những điều kỳ diệu xảy ra và cảm nhận có điều gì dường như không chỉ xuất phát từ nơi em. Từ ảo tưởng đến nghi ngờ rồi xác nhận... Là sự thảng thốt giật mình, sự vỡ òa khi ai đó chủ động bước đến làm quen, chủ động lại gần, cũng là cái xốn xang khi thấy ai đó bỗng hướng mắt về mình nở một nụ cười tươi rói- nụ cười như ánh đèn thắp sáng cả bầu trời đêm, át luôn cả những vì sao lung linh tỏa sáng... Cứ thế, những điều không tưởng xen lẫn những hành động không tưởng, những câu nói bâng quơ xen lần những nụ cười rạng rỡ, những lần đùa giỡn cùng cái ghé tai nói nhỏ em nghe hoặc khó tin hơn là những lần đi về cùng nhau, đèo nhau trên con đường vắng và cả lần "hẹn hò" chỉ riêng hai đứa... Mọi thứ đến với em quá bất ngờ và tự nhiên, tựa như một cuốn phim màu được quay cận cảnh mà em tình cờ được làm nhân vật chính, ký ức về ngày tháng ấy cứ sáng rõ để rồi mỗi khi nhớ về, em lai thấy tim mình rộn ràng rung động, em hiện giờ có phải là mơ không? Và nếu là mơ tại sao lại ngọt ngào đến vậy?

Chào anh. Em thích anh!

"Mày ngốc quá. Sao không tỏ tình đi, tao mà là mày thì xong rồi"
Nhiều câu nói- một nội dung liên tục lặp lại từ nơi ai và em vẫn là nhân vật ngốc nghếch chỉ biết cười hiền. Con người ta vốn vậy, chẳng bao giờ hài lòng với những gì mình có, họ sẵn sàng mạo hiểm bước tiếp để rồi khi bất cẩn trượt chân mới cảm thấy hối hận vì cái bước chân đầy liều lĩnh của mình. Em không như thế, trước đây và cả bây giờ nữa, luôn là người bị động và an phận. Em thích ngắm nhìn và ở cạnh anh như lúc này hơn. Cảm thấy biết ơn và hài lòng với những điều đang có. Vì đơn giản việc gặp lại anh với em đã là không tưởng và khó tin rồi. Vậy nên em thật chẳng dám dùng thêm phép thử nào nữa. Ai biết được, nói ra rồi, có khi còn chẳng thể nhìn thấy nụ cười ấy...

Lời chưa nói
Viết những dòng này vào một chiều mưa cô đơn. Mưa rồi, anh có lạnh lắm không? Chiều nay em thèm nhìn thấy anh quá, thèm được ích kỷ tìm đến bên anh thêm lần nữa quá. Mình xa nhau rồi, anh lại rời xa em rồi. Anh trở lại Sài thành xa hoa, vội vã. Và em cũng lại trở về những ngày không anh, trở về với bạn bè, công việc, với những dự định e ấp ủ bấy lâu.

Có những ngày như thế, sau một ngày mệt nhoài với công việc, em lên xe và bắt đầu rong ruổi phố xá, giữa dòng người đông đúc và giữa những cơn gió táp vào mặt, mát lạnh đầy sảng khoái, em lại ngang ngược muốn nghe giọng nói ai nó, muốn nhìn thấy ai đó dù chỉ là dõi theo từ xa. Có những ngày như thế khi trong lòng bồi hồi nhớ mãi về những điều đã qua, nỗi nhớ anh như bóp chặt cả con tim, đưa em trở lại từng thước phim kỉ niệm, sống động đến nghẹn lòng. Bỗng chốc mọi kỷ niệm khi bên nhau ào ạt hiện về bằng hình ảnh, bằng hương vị, bằng khung cảnh hay bằng cả giấc mơ.

Anh bỏ lại em giữa bộn bề nỗi nhớ, giữa vô vàn những kỷ niệm, bỏ lại em với tình cảm chôn giấu, lời chưa nói em hằng ấp ủ:

Chào anh. Em thích anh!

-Chào anh. Em thích anh!

Anh có nghe thấy không? Anh có hiểu không? Em là đang tỏ tình với anh đó... Em nhớ anh, nhớ anh đến phát điên lên đươc. Giá anh hiểu được cảm giác hiện hữu trong em lúc này, là cảm giác nhớ một người đến xót cả lòng nhưng chẳng biết phải làm sao, khi hai con người chẳng còn sống chung 1 thành phố, có buồn, có nhớ, có nức nở nghẹn ngào vẫn phải giấu nhẹm đi, vờ không sao và bước tiếp...

Là cảm giác xốn xang khi đi ngang những nơi ta từng qua, tự nhủ đừng nhìn lại nhưng vẫn cứ đưa mắt hướng về, thầm nghĩ "nơi đó, em và anh, ta đã từng cạnh nhau". Bỗng chốc lại thèm trở về ngày tháng đó, thèm sự mong chờ, háo hức để gặp anh, thèm những giây phút ở cạnh nhau dù chỉ im lặng. Ngày mình phải nói câu tạm biệt, em thật sự vương vấn, có cái gì đó đè nặng trong lòng, em thật sự đã rất muốn nói ra. Rằng bốn năm trước, có con ngốc đã thầm thương thầm nhớ anh ra sao, nhìn lén quan tâm anh thế nào, rằng có con ngốc đã luôn lấy làm vui vì những yêu thương cóp nhặt, rằng ngày gặp lại có con ngốc chẳng tin vào mắt mình, và rằng chỉ vài câu hỏi han quan tâm của anh cũng đủ làm con ngốc ấy vui sướng, tưởng tượng đủ điều!

Như một cuốn tiểu thuyết đã đến hồi kết, vẫn cứ ích kỷ giữ khư khư riêng mình, chẳng muốn khép cuốn tiểu thuyết ấy, lại càng chẳng muốn trả nó về vị trí cũ... Miệng thì nói mãn nguyện mà tim thì chẳng muốn rời!

Bao giờ mình gặp lại nhau? Bao giờ mình cùng làm việc với nhau? Và cho đến bao giờ anh mới lại quan tâm em như anh đã từng? Ai biết được, lúc đó anh lại thuộc về một người khác- một người em ngưỡng mộ như bốn năm trước thì sao? Bỗng chốc lại thấy hối hận khi đã không nói ra tình cảm của mình...

Nhưng chẳng sao cả, em vẫn thấy mình thật may mắn và em tin em sẽ gặp lại anh, sớm thôi. Rồi mình sẽ lại cạnh bên nhau, sẽ lại cùng nhau nói cười, sẽ lại cùng nhau đi chung trên con đường vắng ấy, sẽ lại cảm nhận những điều ngọt ngào, kỳ lạ từ nơi anh như em đã nhận được trong suốt thời gian qua và em sẽ lại mỉm cười khi gặp anh, sẽ lại bước đến cạnh anh, thật thà:

- Chào anh. Em thích anh!

(Tg: Trần Nguyễn Diệu Hiền)

 

Bình luận

Viết Đánh Giá
B
Dù là con gái nhưng cũng nên nói ra nếu mình thích ai đó, để không bao giờ hối tiếc
L
Chắc chắn luôn vì để ý người ta và yêu thầm họ mà
L
Tình yêu đơn phương thật đẹp nhưng cũng thật khổ nếu cứ giữ trong lòng
L
Thích 1 người mà nói ra thì rất hay vì như thế không hối hận cho dù kết quả thế nào
V
đúng vậy cần biết bao nhiêu sự kiên trì, có lẽ thích rất nhiều mới làm được
V
yêu đơn phương thật vất vả, cứ mãi dõi theo một bóng hình, nhiều lúc tủi thân, nhiều lúc đau lòng cũng đành nhịn xuống
T
Thích một người nhưng luôn âm thầm và dõi theo, cần lắm sự kiên trì .