Thanh toán

Vệt máu trên tấm ga giường

Đăng bởi Marry Doe - 09/12/2015   |   Lượt xem: 3695

Ngày đó, cô là sinh viên mới ra trường, bỡ ngỡ bước vào đời. Cầm tấm bằng giỏi trên tay, cô đi gõ cửa từng công ty nhưng họ lắc đầu vì thứ họ cần ngoài tấm bằng giỏi là kinh nghiệm, nhưng một sinh viên mới ra trường chưa đi làm thì lấy đâu ra kinh nghiệm.

Đang thất thểu định về nhưng đi ngang qua công X. Đứng bên kia đường nhìn ngắm nó một lúc, cô nghĩ bụng, cứ nộp thêm bộ hồ sơ nữa, có mất gì đâu, không được thì mình lại tiếp tục kiên trì xin việc tiếp.

Nghĩ vậy nên cô đi nhanh đến công ty X để nộp đúng giờ hành chính không họ nghỉ việc mất vì đồng hồ đã điểm 5h kém. Lúc đang hớt hải chạy thì cô thúc vào anh, khiến anh đổ hết cốc café vào áo.

Cô rối rít xin lỗi, mặt buồn như đưa đám, anh rất bực mình nhưng nhìn vẻ mặt của cô anh phì cười. Cũng may là anh có thêm áo dự phòng ở phòng làm việc, cô nói lý nhí:

Để em đền tiền cho anh, nhưng hiện tại em không mang đủ tiền, anh cho em số tài khoản được không ạ. Em sẽ gửi tiền vào đó.

Anh giả vờ nghiêm mặt, áo này đắt lắm cô có đền nổi không? Cô bối rối, rồi anh hỏi cô đến đây có việc gì, cô mải xin lỗi anh mà quên mất nhiệm vụ chính, nhìn đồng hồ thì đã hết giờ. Cô buồn bã nói:

– Dạ em nộp hồ sơ xin việc nhưng hết giờ mất rồi”.

– Cô đưa đây, mai tôi nộp giúp cô, vì tôi làm ở đây, tôi sẽ lấy thông tin của cô trong hồ sơ để còn liên lạc đòi lại tiền chiếc áo sơ mi.

– Anh cũng làm việc ở đây à

– Thế cô nghĩ sao tôi lại ở đây

– Vâng

– Thế cô có định đưa hồ sơ hay không đây?

– Dạ…thế anh nhớ nộp giúp tôi nhé, anh cho tôi xin số điện thoại để còn tiện liên lạc để trả tiền áo.

– Thôi khỏi, tôi sẽ chủ động gọi cho cô

– Vâng, thế em chào anh

Cô thất thểu ra về, anh nhìn theo bóng cô, rồi anh mỉm cười. Trở về phòng làm việc anh xem hồ sơ của cô, anh cũng thấy nể thành tích học tập của cô.

Hai ngày sau cô được nhận vào làm, cô ngơ ngác rồi nhảy lên mừng rỡ. Cô bất ngờ khi anh là giám đốc của công ty này. Những ngày tháng sau đó cô nỗ lực hết sức để làm việc, gia đình cô khó khăn nên buộc cô phải cố gắng thật nhiều. Cô còn mẹ già ốm đau và em nhỏ đang đi học. Mỗi ngày cô vẫn chăm chỉ đi thăm mẹ sau giờ làm, mẹ cô bị bệnh nặng.

Dần dần anh để ý tới cô nhiều hơn, nhìn kỹ khuôn mặt của cô có ẩn dấu nỗi buồn, cô cao ráo, xinh đẹp nhưng lại giản dị. Anh thích điều đó. Cô khác với những người con gái anh đã từng học, những người kia lúc nào cũng son phấn lòe loẹt, ăn mặc hở hang, mở miệng ra là lời ong bướm, vì thế nên lâu nay anh chẳng để ý tới phụ nữ cho tới khi gặp cô.

Rồi một hôm cô xin nghỉ, anh không thấy bóng cô đâu. Anh giả vờ ra ngoài để xem nhân viên làm việc thế nào nhưng thật ra là ngó nghiêng xem cô có đi làm không? Anh hỏi trường phòng thì họ thông báo cô xin nghỉ phép một hôm có việc đột xuất.

Anh thấy lo lắng và hụt hẫng khi thiếu vắng cô, vì ngày nào cô cũng lon ton chạy xuôi chạy ngược, thỉnh thoảng cô ôm đống tài liệu nhờ anh ký. Cô làm việc rất hăng say và có hiệu quả. Cô cũng không quên cảm ơn anh đã nhận cô vào làm, nói đúng hơn là cô xem anh như ân nhân của mình.

Nhận tháng lương đầu tiên, cô đưa anh hai triệu trả tiền chiếc áo. Anh nói tháng lương đầu tiên nên anh cho cô nợ, bao giờ được tăng lương hãy trả. Cô vẫn nhất quyết trả anh, anh cầm phong bì và để vào ngăn bàn nhưng anh chưa một lần động vào số tiền đó vì đó là tiền lao động tháng đầu tiên của cô. Anh định để đấy sau này tìm cớ thưởng lại cho cô.

Dần dần anh thấy khó chịu vì hình như anh đang có tình cảm với cô, anh bảo cô đi theo anh để tiếp khách, ký hợp đồng sau giờ làm vì lý do công việc, nhưng thật ra anh toàn đưa cô đi ăn, đi chơi quanh thành phố. Cô đành ấm ức gật đầu, anh hành cô đủ thứ, nhưng hành theo kiểu ngô nghê. Lúc nào cô định phản đối thì anh bảo đó là mệnh lệnh, anh sẽ trả thêm tiền làm ngoài giờ cho cô. Cô nghĩ đến mẹ và đành im lặng gật đầu.

Anh muốn thấy cái mặt cáu giận của cô, điều đó làm anh khoái chí.

Họ cứ thế bên nhau, kể nhau nghe về nhiều chuyện tuổi thơ. Cô kể cho anh nghe về tuổi thơ của cô, anh ngắm nhìn cô khi cô say sưa kể. Tuổi thơ cô lớn lên trong nghèo hèn nhưng cô được trải qua những điều mà anh chưa một lần được nếm trải bỗng nhiên anh thấy ngưỡng mộ tuổi thơ ấy.
Họ cứ lặng lẽ bên đời nhau như vậy, chia sẻ nhau nhiều điều về cuộc sống, nhưng cô chưa từng nói cô có mẹ bị bệnh đang nằm viện vì cô sợ anh thương hại cô hoặc giúp đỡ cô.

Rồi một ngày, anh thổ lộ tình cảm với cô, nhưng bị cô từ chối. Anh rất buồn nhưng vẫn kiên trì theo đuổi vì anh biết trái tim mình muốn gì. Còn về phía cô, cô yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, nhưng thân phận cô và anh khác nhau quá, sao cô dám trèo cao được. Cô lặng lẽ nhìn theo bóng anh: “Em xin lỗi”.

Có một lần, anh say rượu, anh đã cưỡng hôn cô, đúng lúc đó cô gái theo đuổi anh bấy lâu nay thấy được. Cô ta điều tra về cô và gặp cảnh cáo bảo cô tránh xa anh ra.

Sau nụ hôn đó, cô tránh mặt anh, cô còn lo công việc và lo chăm sóc mẹ nên không muốn bất cứ điều gì ảnh hưởng đến cuộc sống của mẹ con cô.

Cô tránh mặt anh, rồi thông tin anh yêu cô cũng đến tai mẹ anh, vì cô kia vốn thân thiết với mẹ anh, ngày nào cô ta cũng mua cho mẹ anh đủ thứ để lấy lòng. Bà ấy đã tìm gặp cô và nội dung nói chuyện ắt hẳn ai cũng đoán được.

Cô lặng lẽ xin nghỉ việc khi anh đi công tác, anh về biết tin và phát điên. Anh đi lục tìm cô khắp nơi nhưng cô đã chuyển chỗ ở. Cô yêu anh nhưng cô không thể nào đến với anh được, thân phận cô quá nhỏ bé. Tình yêu đó làm sao vượt qua mọi sóng gió đang chờ, cô xin việc ở nơi khác nhưng lương bèo bọt hơn rất nhiều. Thứ cô cần bây giờ là tiền, mẹ cô đang cần tiền để mổ khối u cho mẹ nếu không mẹ cô sẽ sớm không qua khỏi.

Còn chút hi vọng cô cũng muốn mẹ cô được mổ, nhưng số tiền lớn như vậy cô kiếm đâu ra bây giờ. Cô bấm máy gọi cho anh, anh mừng rỡ, anh hỏi cô đang ở đâu, hỏi dồn dập.

Cô hẹn gặp anh, anh ôm lấy cô, cô gỡ tay anh ra và nói:

– Đêm nay em có thể bán thân cho anh không?

– Em nói vớ vẩn gì vậy Lan

– Em muốn anh trả em 100 triệu

– Em, em cũng chỉ là loại con gái đó thôi sao? Em gặp anh chỉ để nói câu đó ư?

– Đúng vậy, em gặp anh chẳng phải vì nhớ nhung hay gì cả, em chỉ cần tiền của anh thôi.

Anh tát cô, một cái tát như trời giáng

– Tiền ư?

– Đúng vậy, em chỉ cần tiền. Anh chấp nhận lời đề nghị của em được không? Xin anh

Anh điên tiết kéo cô lên xe và tới một khách sạn gần đó, anh lao vào cô như con thú còn cô nhắm nghiền đôi mắt, chịu đựng anh tra tấn, nước mắt chảy ở khóe mi.
Anh buông cô ra:

– Em còn…trinh sao?

Vệt máu trên tấm ga trắng khiến đầu óc anh quay cuồng. Lan im lặng, quấn cái khăn vào nhà tắm xả nước và khóc. Tuấn ngồi lặng lẽ, thất thần bên giường. Anh không ngờ Lan vẫn là cô gái trong trắng. Nhưng thâm tâm Lan, ngoài việc cần tiền để mổ cho mẹ ra thì cô tình nguyện trao thứ “ngàn vàng” đó cho anh. Tình yêu cô dành cho anh cũng lớn không kém anh, chỉ có điều cô không thể đón nhận hay thổ lộ với anh.

Cô bước ra và lạnh lùng nói:

– Em sẽ gửi số tài khoản cho anh, anh nhớ gửi tiền sớm giúp em, em về trước.

Tuấn kéo tay cô lại, ôm cô vào lòng và nói:

– Anh xin lỗi, anh yêu em Lan à.

Lan cố ngăn không cho nước mắt rơi, cô đẩy Tuấn ra và nói:

– Xin lỗi anh, em phải về, cứ xem em như gái qua đường. Anh lên giường với em như thể người khác“bóc bánh trả tiền”, đừng suy nghĩ hay thấy có lỗi gì cả.

Lan đóng cánh cửa lại, nước mắt cô rơi, cô chạy nhanh ra khỏi khách sạn còn Tuấn, anh ngồi bệt xuống đất khóc nức nở.

Hai tháng sau, mẹ Lan xuất viện, cô gầy đi rất nhiều, nhưng cô hạnh phúc vì đã cứu được mẹ và trong bụng cô đang mang sinh linh của người con trai ấy. Cô yêu anh, yêu con và yêu mẹ. 

 

(Sưu tầm)

Bình luận

Viết Đánh Giá
B
ôi tình yêu mãnh liệt quá. rất buồn cho người con gái ấy, nhưng người tốt chắc sẽ được đền đáp lại cũng có thể anh ấy sẽ tìm ra và yêu thương bạn rất nhiều